Hoắc Thẩm ôm cô như thể dùng hết sức lực .
Cánh tay siết mạnh đến mức gần như bẻ gãy eo cô.
Siết chặt khiến cô khó thở.
“Hoắc, Hoắc Thẩm.” Khương Nguyễn Nịnh hít sâu một , nhẹ nhàng gỡ tay một chút, “Thư giãn một chút , em về , em sẽ nữa , đừng ôm chặt như .”
“Khụ, buông lỏng một chút, để em thở cái .”
Cơ thể Hoắc Thẩm cứng , cánh tay nới lỏng đôi chút.
vẫn ôm cô thật chặt, cằm tựa lên đầu cô, hít thở sâu vài , tham lam ngửi lấy mùi hương thanh thoát thoang thoảng tóc cô.
Cho đến giây phút .
Ôm chặt trong vòng tay.
Hoắc Thẩm mới thực sự tin rằng, cô trở về.
Cơ thể cô vẫn ấm áp.
Cảm giác chạm vô cùng chân thực.
Anh vẫn thể cảm nhận trái tim cô đang đập mạnh mẽ từng nhịp.
Lần , cuối cùng còn là mơ nữa.
Cũng là ảo giác của .
Ninh Ninh của , cuối cùng trở về bên .
________________________________________
Khương Nguyễn Nịnh cảm thấy, Hoắc Thẩm trở nên bất thường.
Biểu hiện cụ thể là, hầu như luôn luôn rời cô nửa bước.
Dù cô gì.
Dù cô .
Anh đều theo sát phía .
Ngay cả khi cô phòng vệ sinh…
Anh cũng ngoài cửa canh gác, rời một bước, cho đến khi cô bước .
Vân Vũ
Trước đây như .
Trước đây dù hai sống chung, vẫn gian riêng, ngoài những lúc ăn cơm và mật, những lúc còn đều việc riêng của .
Không phiền lẫn .
Cô đương nhiên , trở nên như , là vì thiếu cảm giác an .
Anh sợ cô đột ngột biến mất.
Một biến mất là năm năm, hoặc lâu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-514-anh-ay-that-su-se-cung-co-chet-chung.html.]
Khương Nguyễn Nịnh bước khỏi phòng tắm.
Thấy Hoắc Thẩm bên ngoài, cô bất đắc dĩ buồn : “Em tắm một tiếng, ngoài một tiếng đấy chứ?”
Hoắc Thẩm bước tới, vòng tay ôm cô lòng, nhận lấy khăn tắm từ tay cô để lau tóc cho cô.
Anh khẽ đáp một từ: “Ừm.”
Khương Nguyễn Nịnh: “…”
Quả nhiên là thật.
“Sợ em biến mất đến ?”
“Ừm, sợ.” Hoắc Thẩm phủ nhận, cúi đầu, đôi mắt đen láy sâu thẳm cô, “Ninh Ninh, nếu em đột nhiên rời xa , sẽ nữa.”
Khương Nguyễn Nịnh đối diện với đôi mắt mực thâm tình của , nghĩ đến những lời Thiên Đạo với cô, tim cô khỏi thắt . Im lặng vài giây, cô hỏi một cách bâng quơ như đùa: “Hoắc Thẩm, nếu em c.h.ế.t , sẽ thế nào?”
Lời dứt, cô cảm thấy bàn tay đàn ông đang lau tóc cho cô cứng trong khoảnh khắc.
Lực đạo đặt đầu cô cũng nặng hơn mấy phần.
“Anh, em chỉ đùa thôi…” Khương Nguyễn Nịnh thấy sắc mặt còn , đang định cô chỉ đùa thôi, đừng để tâm.
ngay giây tiếp theo, cô thấy một giọng mang theo ý nhẹ nhàng từ phía rơi xuống: “Ninh Ninh, nếu ngày đó, sẽ xuống âm phủ cùng em.”
Khương Nguyễn Nịnh kinh ngạc ngước lên.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Thẩm cô chằm chằm, ánh mắt chứa đựng sự quyết tâm kiên định như đá.
Trái tim Khương Nguyễn Nịnh run lên dữ dội.
Cô , Hoắc Thẩm là thật.
Nếu cô c.h.ế.t .
Anh thật sự sẽ cùng cô c.h.ế.t chung.
Khương Nguyễn Nịnh chợt nhận .
Cô thể c.h.ế.t.
Dù cô màng đến sinh t.ử của bản , sẵn lòng hy sinh vì thiên hạ thương sinh.
cô quan tâm đến Hoắc Thẩm.
Cô Hoắc Thẩm c.h.ế.t.
Vì , cô sẽ theo những gì Thiên Đạo yêu cầu.
Thiên hạ thương sinh quan trọng.
Hoắc Thẩm, còn quan trọng hơn.