Hoắc Trầm nắm lấy một tay cô: “Một năm , dung hợp với Bạch U . Ninh Ninh , bây giờ bộ ký ức của kiếp , và cả ký ức của kiếp nữa.”
“Em thể xem là một đa nhân cách, hiện tại, tất cả các nhân cách khác của đều trở về với nhân cách chủ đạo .”
“ dù trở nên thế nào nữa, tấm lòng dành cho em vẫn từng đổi.”
Hoắc Trầm với cô chuyện đây, vì lo rằng cô sẽ vì thích Bạch U mà ghét lây cả .
Anh từng nghĩ đến.
Nếu cô thích phận khác của .
Trước mặt cô, thể mãi mãi ở bên cô với phận Hoắc Trầm.
Anh thể, vĩnh viễn để Bạch U xuất hiện mặt cô.
Khương Nguyễn Nịnh vô cùng bất ngờ.
Nói như , đàn ông đang bên cạnh cô lúc là Hoắc Trầm, đồng thời cũng là Bạch U...
Bây giờ ký ức của Hoắc Trầm, cũng ký ức của Bạch U.
Thế nhưng vẫn hề đổi.
Vân Vũ
Vẫn là Hoắc Trầm mà cô quen thuộc.
Khương Nguyễn Nịnh đối diện với ánh mắt dịu dàng quen thuộc của đàn ông, khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả , nghi ngờ gì nữa, là nhất.
Trước đây cô từng lo lắng, liệu ý thức nhân cách của Hoắc Trầm Bạch U nuốt chửng , biến mất , liệu chỉ còn một khía cạnh thuộc về Bạch U .
Hiện tại xem , bên chiếm giữ vị trí chủ đạo, giữ ý thức nhân cách chính yếu, là khía cạnh thuộc về Hoắc Trầm.
“Vậy, bây giờ thể tùy ý chuyển đổi phận ?”
“Ừm.” Hoắc Trầm gật đầu, “ phần lớn thời gian, sẽ trở thành Bạch U. Chỉ khi Minh Giới xảy một chuyện quan trọng, cần Minh Chủ mặt xử lý, mới để Bạch U xuất hiện.”
Khương Nguyễn Nịnh hiểu: “Vậy Tư Minh cũng chuyện và Bạch U dung hợp ?”
“Anh là sớm nhất.” Hoắc Trầm giấu cô, “Chính vì cứ luôn lấy chuyện Minh Giới phiền , nên mới đành về Minh Giới mỗi tháng một .”
Nếu , căn bản quản chuyện Minh Giới nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-517-em-nghi-em-da-hieu-duoc-anh-ay.html.]
Dù thì, hơn hai trăm năm biến mất, Tư Minh cũng quản lý Minh Giới .
Cũng xảy loạn lạc gì.
Điều chứng tỏ, vị Minh Chủ của mặt cũng chẳng khác gì .
Đã như , Minh Chủ nữa cũng .
khi đề nghị nhường vị trí Minh Chủ cho Tư Minh, Tư Minh nhất quyết chịu, cứ khăng khăng rằng mới là Minh Chủ duy nhất của Minh Giới.
Anh hết cách, chỉ đành lui một bước, đồng ý với Tư Minh là chỉ khi nào Minh Giới xảy chuyện quan trọng, buộc mặt xử lý, mới về Minh Giới.
Thời gian còn , đều ở Phàm Giới.
Hiện tại thì một tháng về một .
Anh cảm thấy vẫn chấp nhận .
Khương Nguyễn Nịnh bật : “Anh vốn dĩ là Minh Chủ, chuyện của Minh Giới là chuyện của , Tư Minh quản lý hơn hai trăm năm, bây giờ cuối cùng cũng tìm , còn tiếp tục quản lý phủi tay ?”
Tư Minh ít than phiền với cô rằng mệt mỏi, vất vả đến nhường nào.
Hoắc Trầm vươn tay ôm cô một cái, đôi mắt sương bạc ánh lên sự dịu dàng tràn đầy tình yêu: “Ninh Ninh , bây giờ chỉ ở bên em, những chuyện khác đối với đều quan trọng.”
“Minh Giới cũng , Hoắc thị cũng , đều quan trọng bằng em.”
“Trước đây hiểu vì phụ nhiều chuyện điên rồ đến thế vì mẫu , vì mất hết lý trí, chẳng còn nhận ai thích chỉ vì mẫu qua đời, nhưng bây giờ cảm thấy hiểu ông .”
Hoắc Trầm ghé tai cô thì thầm: “Tình sâu đậm , trong mắt trong lòng chỉ còn thấy yêu thôi.”
“Nếu yêu rời , thì chẳng khác nào thế giới sụp đổ.”
“Cho nên sự của mẫu mới khiến phụ sống một nữa.”
Khương Nguyễn Nịnh ngờ Hoắc Trầm coi trọng cô đến mức đó.