5.
 
Ta ôm ngực, loạng choạng bước  khỏi cửa điện, thì va  một nam tử vận huyền y. Trên mặt  là nụ  rạng rỡ.
 
Khoảnh khắc  thấy , mắt  sáng lên. Hắn nhào cả  về phía Tịch Âm: "A Âm,  ngờ còn  một con Kỳ Lân nữa. Nàng mau m o i nã* t ủ y của nó  cho . Phải moi sống đó, con Kỳ Lân nhỏ  hỏa vân  đầu    ăn sống, hiệu quả thực sự  ."
 
Hắn   đến đây,  rốt cuộc  nhịn ,  đầu  . Tộc Kỳ Lân, chỉ     là  hỏa vân  đầu.
 
Tịch Âm cưng chiều vuốt ve mặt : "Đây là con Kỳ Lân cuối cùng  thế gian  . Không thể giế* , nếu  sẽ  trấn áp  những loài súc sinh khác nữa."
 
Tự Phong bất lực cụp mắt xuống: "Chẳng qua chỉ là một con súc sinh thôi mà,  gì  chứ."
 
Ta   nữa, khập khiễng rời khỏi Thần giới.
 
A nương,       với con rằng Thần Nữ yêu thương thế nhân ?
 
 tại ... con cảm thấy  giống như   ?
 
6.
 
Sau khi trở về Hạ giới, Long thúc và Phượng di  đợi  ở nhà.
 
Họ thấy  mang đầy  vết thương trở về. Đều tức đến   run rẩy. Rồi  thở dài một .
 
Phượng di xoa đầu  : "Dư Mặc, đừng chọc giận bọn họ nữa. Sống thật  ."
 
Ta khó hiểu  Phượng di: "Tại ? Giế*    nên đền mạng ?"
 
"Không ." Phượng di lắc đầu, "Sống sót mới là quan trọng nhất."
 
"Dư Mặc, con là huyết mạch duy nhất còn  của tộc Kỳ Lân. Con  sống sót,   gì quan trọng hơn việc con sống sót cả. Mẹ con,  lẽ   con báo thù. Bà  chỉ  con  sống."
 
Ta   gì nữa. Quay  tìm một cái xẻng đào hố ở cổng nhà. Cha, nương và thằng  ngốc của  cuối cùng cũng   an táng chứ.
 
Ta ôm đầu  , đột nhiên nhớ  Tự Phong       m o i nã* s ố n g.
 
Đau lắm  ?
 
Nhất định là  đau.
 
Chẳng trách Dạ Minh Châu cũng  bóp méo.
Trạm Én Đêm
 
Đệ  rõ ràng ban sáng còn sống động như . Bây giờ lạnh như băng. Sẽ  còn ai líu lo gọi  là ‘ca ca’ nữa.
 
Thật yên tĩnh.
 
Ừ,  yên tĩnh, nhưng mà... quá yên tĩnh.
 
Một cơn gió thổi qua,  cay mắt . Hơi chát chát.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khieu-chien-than-gioi/chapter-2.html.]
Sao  rơi lệ  chứ? A nương   trời sinh ngũ cảm  trọn vẹn, nhất định là gió quá lớn thôi. Nhất định là như ...
 
7.
 
Sau khi chôn cất cha và nương,  tựa  bia đá, lẩm bẩm: "A nương,  từng  với con rằng Tứ Hải thái bình, Thần Nữ nhân từ. Vậy bây giờ thì ? Người còn nghĩ như  ? A nương, con vẫn nghĩ giế*  nên đền mạng."
 
"A nương, con   Đông Hoang Đại Trạch, lấy  nửa phần thuật pháp còn  của con."
 
"A nương, con    lời  nữa."
 
"A nương,  thể trách con..."
 
"A nương... con chỉ  nhớ , con cũng  nhớ  ."
 
"A nương..."
 
8.
 
Khi  đến Đông Hoang Đại Trạch.
 
Bạch Ông đang dựa   cây bản thể của  đợi . Hắn thấy , thở dài một tiếng: "Ngươi cuối cùng vẫn đến."
 
Ta hỏi  : "Ngươi   sẽ đến?"
 
Bạch Ông là một Thụ Tinh,  ai    sống bao nhiêu năm tháng. Chỉ , từ khi a nương bắt đầu  ký ức,   là bộ dạng  .
 
Khi đó, a nương cầu xin  trấn áp  bộ thuật pháp của . Hắn do dự  lâu,  với a nương: "Thần - Ma đại chiến, các bậc đại năng của Thú tộc đều  ngã xuống hết. Đã  còn sức tự bảo vệ, Thiên Đạo rủ lòng thương, ban cho ngươi tiểu oa nhi . Hắn  thiên phú xuất chúng,   nhất định  thể trấn giữ Thú tộc, ngươi vì cớ gì   trấn áp  bộ thuật pháp của ?"
 
A nương sảng khoái  : "Nếu là  khác thì thôi.  con trai , trời sinh ngũ cảm  trọn vẹn,  việc   nặng nhẹ. Ta sợ   tổn thương  khác,   cầu     nhiều triển vọng, chỉ cần  khỏe mạnh bình an là  ."
 
"Hơn nữa bây giờ Tứ Hải thái bình, Tịch Âm Thần Nữ cũng là một tôn giả nhân từ, Thú tộc  cần một tiểu oa nhi như  đến trấn áp."
 
Cuối cùng, Bạch Ông  thể lay chuyển a nương. Hắn thi pháp tước bỏ linh lực của .
 
Bạch Ông  , đôi mắt hiếm khi nổi sóng: "Ngày , nương của ngươi   tước bỏ linh lực của ngươi,   tán thành. Giờ đây, ngươi  lấy  những linh lực ,  cũng  khuyên ngươi một chút. Ta hỏi ngươi,  khi lấy   bộ linh lực , ngươi định  gì?"
 
"Giế*." Ta mở miệng, "Giế*  đền mạng, nợ m á u trả m á u."
 
Bạch Ông lắc đầu: "Đây chính là lý do   khuyên ngươi. Ngươi lấy   bộ linh lực,  giế* Tịch Âm  thành vấn đề.  ngươi  từng nghĩ,  khi giế* nàng, sẽ  hậu quả gì ?"
 
Ta ngẩn .
 
Bạch Ông tiếp lời: "Khi đó, thiên hạ tất sẽ đại loạn, sinh linh đồ thán. Ta  yêu cầu ngươi   góc độ của chúng sinh Tam giới mà suy nghĩ chuyện . Ngươi chỉ cần   góc độ của nương ngươi mà nghĩ."
 
"Ngươi nghĩ, đây sẽ là điều nương ngươi  thấy ?"
 
A nương... A nương mới là  thực sự nhân từ cả đời, Tam giới đại loạn,    thể là điều   thấy chứ?
 
Bạch Ông thấy   chút do dự, liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn : "Ngươi   thể quyết định,  thì hãy ở Đông Hoang Đại Trạch  mà suy nghĩ thật kỹ. Cho đến khi nào nghĩ thông suốt thì thôi."
 
"Thần thú  tuổi thọ dài lâu, cho dù ngươi  suy nghĩ mấy vạn năm, cũng  chậm trễ việc gì."