Thầy Chu Ứng Hoè với vẻ mặt điềm nhiên xuất hiện ở cửa lớp: “Lâm Hàm Thanh, em đây một lát.”
rón rén theo thầy, chúng lượt văn phòng. Đơn xin trợ cấp học sinh nghèo của đặt ngay ngắn bàn thầy .
“Lần thầy định duyệt đơn xin trợ cấp của em, em mang về .”
“Ồ.” cúi đầu mũi giày: “Có vì em học lệch ạ?”
“Thành tích nguyên nhân chính.” Thầy bưng cốc nước lên: “Có tố cáo em.”
“Tố cáo?” Trong lòng hiện lên vài cái tên: “Là ai ạ?”
“Email nặc danh, em dùng cặp sách hàng hiệu, còn chụp màn hình đường link bán hàng của em.”
“Đó là cặp sách Hứa Ỷ Hạ dùng chán tặng em, em đăng lên mạng bán lấy tiền.”
Thầy Chu Ứng Hoè ngước mắt : “Thầy yêu cầu em giải thích, mà là thông báo kết quả cho em.”
“Thầy tin học sinh của ? Thầy nên tìm Hứa Ỷ Hạ!”
Thầy kéo ngăn kéo, những ngón tay thon dài gõ nhẹ một tờ giấy: “Thầy từng tin em.”
[Gặp ở rừng cây nhỏ, nhớ mang tiền.]
Tờ giấy dán băng dính yên lặng một chồng bài kiểm tra.
Giọng thầy Chu Ứng Hoè lạnh nhạt: “ bây giờ thì .”
Đồng tử chợt co rút, tim đập nhanh dần: “Thầy ý gì?”
Thầy ngẩng đầu : “Thầy ghép tờ giấy đó .”
Không thể nào, thầy thể ghép tờ giấy xé vụn .
“Cái từ ?”
“Trên đó dấu vân tay của em, Lâm Hàm Thanh.”
Đầu óc hỗn loạn, thầy : “Tại em dối?”
“Tờ giấy em .”
“Vậy ?” Thầy gõ nhẹ mặt bàn: “Vậy tờ giấy em ?”
“Không, , em tờ giấy nào cả!”
“Trong camera giám sát, mỗi em cho mèo ăn trong rừng xong đều về thẳng ký túc xá, nên luôn đeo cặp sách.” Rõ ràng thầy sự chuẩn : “Thế nhưng tối hôm xảy chuyện, em mang cặp sách. Điều chứng tỏ em tính toán từ . Trước khi sự việc xảy , em sẽ lớp học một nữa.”
“Em chỉ quên mang thôi. Thầy đang chủ trương thuyết ‘nạn nhân tội’ đấy ?”
“Lâm Hàm Thanh, em chỉ giỏi dối, mà còn giỏi đ.á.n.h tráo khái niệm, áp đặt đạo đức lên khác.”
“...”
“Tờ giấy là do giả, cũng đem giám định dấu vân tay, đang lừa em đấy.”
“...”
“Em lộ sơ hở , Lâm Hàm Thanh. Em thực sự vu khống bạn học của .”
Sau một hồi im lặng kéo dài, mất sự kiên nhẫn để đối chất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kho-long-kiem-soat/chuong-5.html.]
“Cậu đáng chơi xỏ.”
“Hóa em ủng hộ thuyết ‘nạn nhân tội’.”
“Thầy gì?”
“Xin , trả tiền bồi thường, và loại bỏ em khỏi danh sách nhận trợ cấp.”
“Thầy tống tiền đấy ?”
Chuyện thầy với Trương Dĩ Kiệu , mà với . Nhất định thầy chia phần.
“Lâm Hàm Thanh, em sai, đang dạy em cách chịu trách nhiệm!”
“Thầy chia bao nhiêu tiền?”
cụp mắt chiếc áo sơ mi trắng của thầy : “Thầy cũng keo kiệt phết đấy chứ.”
Chu Ứng Hoè kìm nén sự tức giận: “Em sai, đây thái độ nhận của em.”
“Thôi , thầy gì bằng chứng.” thở dài một , định rời : “Bằng chứng giả tính là bằng chứng .”
Chu Ứng Hoè dậy, chặn mặt .
“Tránh .” dây dưa với thầy : “Hay là thầy trở thành Trương Dĩ Kiệu thứ hai?”
Thầy móc điện thoại từ túi .
“ ghi âm .”
Sắc mặt tái mét.
Đồ khốn !
Chu Ứng Hoè yêu cầu xin và trả tiền thứ Hai tuần tới, nhưng ý định như .
Đêm đó, lúc nửa đêm, suy nghĩ đối sách, bên tai truyền đến tiếng động. Ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn bàn nhỏ huyền ảo. thấy bóng lưng Hứa Ỷ Hạ, cô đang bỏ thứ gì đó cặp của .
Cô về giường ngủ, căn phòng trở nên yên tĩnh. kiên nhẫn đợi một lát, lặng lẽ dậy, kiểm tra cặp sách, một chiếc máy ảnh đắt tiền đang lặng lẽ bên trong. Ý đồ của chủ nhân chiếc máy ảnh rõ như ban ngày, cô dùng nó để vu khống .
nhếch môi, Hứa Ỷ Hạ đang ngủ ở giường . Cô ngủ ngon lành, đầu giường treo chiếc nội y ren mỏng manh của cô .
Đồ ngu. dậy, nhẹ nhàng mở cặp sách. Cái tính là trộm , Ỷ Hạ , là tự đưa nó tay đấy.
…
Sáng hôm tỉnh dậy, thấy tủ quần áo bừa bộn. dậy, cố ý hỏi: “Ai lục tủ của ?”
Hứa Ỷ Hạ khoanh tay ghế, săm soi . Đằng cô là hai cô gái, bạn cùng phòng của , và cũng là tay sai của cô .
hỏi nữa: “Ai lục tủ của ?”
“Đồ ?” Hứa Ỷ Hạ thẳng toẹt: “Cậu giấu nó ở ?”
xuống giường: “Đồ? Đồ gì cơ?”
“Đừng ở đây giả vờ ngu ngốc nữa, trả máy ảnh cho !”
chợt hiểu : “Cậu mất máy ảnh ?”
“ giấu nó .” Hứa Ỷ Hạ nghiến răng: “Sau đó xem chúng sẽ giải quyết thế nào.”
Theo tiếng cô xong, cửa đóng sầm . Ký túc xá còn ai, vò một cục giấy ném túi rác gầm bàn. Được thôi, xem chúng sẽ giải quyết thế nào.