Khó lòng kiểm soát - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-10-31 03:38:32
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cả ngày thứ Sáu, Hứa Ỷ Hạ còn mân mê chiếc máy ảnh của trong giờ giải lao nữa.

 

Trần Lộ Lộ hỏi cô : “Hạ Hạ, máy ảnh của ?”

 

Hứa Ỷ Hạ liếc như : “Không đứa nào trộm đem bán lấy tiền .”

 

Hai chữ “bán lấy tiền” nhấn nhá nặng. một bên, mặt đổi sắc. Có những kẻ hóng hớt , nhanh chóng dời mắt , trò chuyện phiếm với khác.

 

Xung quanh ồn ào. dường như thấy tên , dường như . như con ch.ó của Pavlov, thấy trộm, lập tức phản xạ điều kiện mà bắt đầu tự kiểm điểm. Kiểm tra bản , từ đầu đến chân, từ trong ngoài, xem gây chuyện gì đáng hổ .

 

Sau phát hiện, , mà là họ cần . Họ cần những chủ đề nóng hổi để trò tiêu khiển ngoài giờ học, may chọn. cần tự trách , chỉ cần g.i.ế.c gà dọa khỉ, chỉ thôi.

 

Tối thứ Sáu, đeo cặp sách, xách túi rác, rời khỏi ký túc xá. Học sinh nội trú thường về nhà sáng thứ Bảy, nhưng thói quen thứ Sáu.

 

Hứa Ỷ Hạ đang đắp mặt nạ, bóng gió: “Túi rác của mày nặng thế .”

 

“Cần kiểm tra ? Cô chủ.” mở túi: “Cậu xem .”

 

Giấy và vỏ trái cây lộn xộn trong túi, cô ghê tởm : “Mang !”

 

khỏi phòng ngủ, vòng góc khuất camera, lấy máy ảnh khỏi túi, nhét cặp sách. Ba bước thành hai bước chạy xuống lầu, vứt túi rác thùng rác lớn.

 

ngẩng đầu lên, Hứa Ỷ Hạ đang đắp mặt nạ . Trong màn đêm cô quạnh, miếng mặt nạ trắng bệch như mặt nạ giả dối của cô . Hứa Ỷ Hạ thật sự đổ rác . Cô sẽ nghĩ gì, cô sẽ gì, đều rõ. Bởi vì chính là như , tài năng thiên bẩm trong việc dối.

 

về nhà, căn nhà thuê nhỏ, tạm thời chỉ ở. lấy chiếc máy ảnh trong cặp sách , lau sạch nó. dùng điện thoại tìm kiếm cách sử dụng nó xóa lịch sử duyệt web.

 

Ngày hôm , dậy thật sớm, xe buýt khu trung tâm. Ở đó một khu dân cư cũ kỹ, thang máy, tiền thuê khá rẻ. Chu Ứng Hoè - mới năm nay - thuê nhà ở đó.

 

Thật rách nát. tòa nhà, xách màn thầu leo lên tầng cao nhất, giơ máy ảnh lên. Từ sáng đến tối, đều ẩn yên lặng ở đây. Tách, tách. Tiếng màn trập nhỏ, nhưng khiến vô cùng phấn khích.

 

Thu hoạch khá lớn, cảm thấy hài lòng. Sau đó xuống lầu, tòa nhà đối diện, leo lên tầng ba. Cuối cùng, một cánh cửa rỉ sét.

 

“Ai đấy?” Giọng nam lạnh lùng vang lên, mở cửa.

 

“Chào buổi tối, thầy Chu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kho-long-kiem-soat/chuong-6.html.]

 

Mùi t.h.u.ố.c Bắc nồng nặc khiến nhíu mày, thầy cúi đầu : “Có chuyện gì?”

 

giơ máy ảnh lên, mở mấy tấm hình: “Thầy Chu, huyện đang nghiêm cấm dạy thêm, nhưng thầy lén lút mở lớp phụ đạo. Đây là ảnh của mấy nhóm học sinh nhà thầy.” vui vẻ : “Thầy em phát hiện bằng cách nào ? Trong ngăn kéo của thầy đề thi tự . Chỉ cần thầy bỏ qua cho em, em sẽ tố cáo thầy.”

 

Chu Ứng Hoè nhà đeo kính, một lời trưng bày thành quả lao động cả ngày. Thầy : “Có sự thông minh , nếu dùng việc học thì mấy.”

 

lườm nguýt thầy : “Học học, em học nát óc cũng thành giàu !”

 

Thầy cao tay dài, giật lấy máy ảnh, lớn: “Đã lưu .”

 

“Chiếc máy ảnh cũng là em trộm.” mặt với thầy như khoe khoang: “Thì nào?”

 

Tia nắng cuối cùng của hoàng hôn lụi tàn, biến mất ở cuối tòa nhà. Trong màn đêm mờ ảo, Chu Ứng Hoè với đôi mắt mệt mỏi : “Cấp hai em từng đạt nhiều giải thưởng văn chương. Cô Hoàng với em là một thiên tài ngôn ngữ.”

 

“Không, em !” như con mèo giẫm đuôi: “Em là đứa con hoang bố!”

 

Thầy cúi : “Bụng em kêu kìa, ăn mì ?”

 

“Đồ thần kinh!” chạy xuống lầu, ở góc rẽ lén nuốt nước bọt: “Thầy lo chuyện bao đồng thật đấy!”

 

Chu Ứng Hoè ho khan hai tiếng, dặn dò : “Về nhà cẩn thận, chú ý an .”

 

Đó là đầu tiên gặp riêng Chu Ứng Hoè. Đồng thời, hy vọng đó là cuối cùng, dù thì thầy cũng phiền phức. Thầy còn phiền hơn cả Đường Tăng trong “Đại Thoại Tây Du”.

 

Tuy nhiên, chuyện như ý , ngày hôm tình cờ gặp thầy ở bệnh viện.

 

Chủ nhật, đến chăm sóc đang bệnh. Khi thi đậu trường cấp hai nhất trong thành phố, tống giam vì tội tống tiền. Ba năm , bà mãn hạn tù, nhưng cơ thể thì suy sụp. Bà chẩn đoán mắc ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối, và hơn nữa, bà ý thức đóng bảo hiểm xã hội.

 

Tất cả chi phí t.h.u.ố.c men đều chỉ thể tự chi trả. Chứng minh thư của bà thể vay tiền nữa, mà thì đủ mười tám tuổi. May mắn , ba vạn tệ. còn tự lên mạng tìm kiếm tài liệu: Cách đóng bảo hiểm y tế.

 

Mẹ gầy trơ xương, yếu ớt giường. Trong phòng bệnh ồn ào, tay bà run rẩy khi đổ thuốc, viên t.h.u.ố.c rơi xuống.

 

sững sờ một chút, cúi xuống tìm, thấy. Lúc dậy, phủi phủi đầu gối dính bụi: “Loại t.h.u.ố.c đó đắt. Là con cho sờ ngực, tống tiền mới mua .”

 

Ánh mắt vốn lặng như mặt hồ gợn sóng của bà bắt đầu đổi, đôi môi khô héo hé mở: “Mẹ… xuống tìm… xuống…”

Loading...