Khó trèo cao - PN 10

Cập nhật lúc: 2025-05-31 06:46:41
Lượt xem: 74

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mười hai tháng trôi qua, ban nhạc của Quan Tinh Hòa bắt đầu nhiều buổi biểu diễn thường xuyên, cô cũng vì thế mà bước trạng thái bận rộn liên tục.

 

Chuyến thăm nhà Cố Miểu lùi hết đến khác, mãi đến khi tổ chức hôn lễ, Quan Tinh Hòa mới dịp gặp vợ chồng Cố Miểu.

 

Hôm đó, khách mời thật sự quá đông. Ban đầu cô còn chú ý một chút, nhưng lúc lễ phục để cảm ơn từng bàn, khi hết gần hết các bàn tiệc, cô mới trông thấy họ.

 

Lúc đầu, Quan Tinh Hòa còn tưởng hoa mắt. Cô chớp chớp mắt, phát hiện ảo giác chẳng những biến mất, mà đang dần tiến gần .

 

Dưới ánh đèn sáng rực, Trình Sở mặc một chiếc đầm dài nhã nhặn, gương mặt mỉm :

“Chúc mừng hai , tân hôn hạnh phúc.”

 

“Trình… Trình Sở?” Quan Tinh Hòa cảm thấy tim như khựng một nhịp, cô ngây ngẩn mặt, đến cả chớp mắt cũng quên.

 

“Là chị.” Trình Sở vẫn xinh như , nhất là đôi mắt đào hoa sáng rỡ , ánh đèn càng thêm rực rỡ.

 

“Thật sự là chị!?” Quan Tinh Hòa nhịn thốt lên, “Chị… chị là vợ của Cố?”

 

Trình Sở nghiêng đầu đàn ông bên cạnh, mỉm :

.”

 

Vì Trình Sở quá nổi bật, Quan Tinh Hòa lúc mới chú ý đến đàn ông cùng. Anh cao lớn, nét mặt thanh tú, đeo kính gọng vàng, thắt nơ cùng tông với đầm của Trình Sở rõ ràng là một cặp đôi phối hợp kỹ lưỡng.

 

“Tân hôn hạnh phúc.” Anh nhẹ nhàng cụng ly với Hạ Chước, giọng điềm đạm, “Chúc hai trăm năm hạnh phúc.”

 

Thần tượng… thế mà ngay cạnh .

 

Quan Tinh Hòa nhất thời vẫn hồn, ngơ ngác cụng ly với Cố Miểu, động tác cứng nhắc y như trong mơ.

 

Trình Sở :

“Nghe em đang ở ban nhạc Hải Âm ? Chị vài bạn cũng ở đó. Dù sắp tới cũng sẽ hàng xóm, hoan nghênh em ghé nhà tụi chị chơi nhé.”

 

“Vâng.” Hạ Chước gật đầu đồng ý ngay, đó nhẹ nhàng chạm tay Quan Tinh Hòa, nhỏ giọng :

“Bình tĩnh chút, tiếp thôi, còn nhiều bàn cảm ơn nữa.”

 

Quan Tinh Hòa kéo , nhưng dọc đường cô vẫn đầu mười .

Đó thật sự là Sở Sở!

Nam Cung Tư Uyển

 

Hôn lễ kéo dài đến tận nửa đêm mới kết thúc.

 

Dù Hạ Chước cô chắn ít rượu, nhưng tửu lượng của Quan Tinh Hòa giờ vẫn kém. Đến khi kết thúc, cô gần như dìu lên xe.

 

“Anh ơi…” Cô nửa nửa tựa lưng ghế, giọng nũng nịu, “Muốn ôm cơ.”

 

“Được .” Anh kéo cô lòng, giọng thấp nhẹ nhàng hỏi:

“Uống nhiều thế , thấy khó chịu ?”

 

Cô lắc đầu quầy quậy, nhưng giọng bắt đầu lơ ngơ, năng trôi chảy:

“Còn… còn .”

 

“Chút nữa là tới .” Hạ Chước xoa nhẹ đầu cô, “Ngủ một lát .”

 

Có men rượu trong , cô càng lời, ngoan ngoãn dựa n.g.ự.c nhắm mắt ngủ mất chỉ vài giây.

 

Hạ Chước nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô.

 

Đêm hè yên tĩnh, lá ngô đồng ngả vàng, vẫn còn nhẹ nhàng rung rinh trong gió.

 

Trong lòng Hạ Chước là một vòng tay ấm áp, cô gái mang theo hương hoa sơn chi dịu nhẹ, từng thở lướt qua cổ .

 

Rõ ràng là uống rượu, nhưng đầu chút lâng lâng.

 

Có lẽ vì tất cả những điều , quá đỗi giống như mơ.

 

Mười sáu, mười bảy tuổi, mỗi mơ thấy cô, đều cảm thấy bản thật mạo phạm.

 

giờ phút , cô đang trong vòng tay .

 

Cô là vợ mới cưới của .

 

Hạ Chước siết chặt tay, hốc mắt dần nóng lên.

 

Biệt thự vẫn đang trong quá trình thiện, đêm tân hôn, họ vẫn tạm thời ở căn hộ cũ.

 

Vừa bước cửa, kính dán một chữ “Hỷ” thật to, bàn thì đầy kẹo cưới.

 

Hạ Chước đặt cô lên giường, đang định rời thì vạt áo níu .

 

“Anh ?” Cô bằng giọng mũi nũng nịu, âm cuối lười nhác mang theo chút nũng.

 

Hạ Chước nắm lấy tay cô, dịu dàng : “Ngoan, pha nước mật ong cho em giải rượu.”

 

“Ừ, nhanh nhé.” Cô cuối cùng cũng buông tay , miệng vẫn lẩm bẩm yên, “Nhanh một chút đó.”

 

Hạ Chước mỉm chiều chuộng: “Ừ.”

 

Hũ mật ong mang từ trấn Song Thủy về, giống như loại bán trong siêu thị, đặc sệt và thơm nồng.

 

Mới lấy từ tủ lạnh nên cứng, Hạ Chước tốn chút thời gian mới pha xong.

 

“Nào, uống một chút .” Anh đỡ Quan Tinh Hòa dậy, khuôn mặt ửng đỏ của cô, trong lòng dâng lên chút tự trách.

 

Lẽ , nên uống cô nhiều hơn.

 

Quan Tinh Hòa lơ mơ há miệng, nước mật ong ngọt dịu trôi cổ họng, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Mở mắt , cô thấy Hạ Chước đang cau mày.

 

“Anh cũng uống chút .” Cô đẩy ly về phía .

 

tẩy trang, ly thủy tinh còn in vết son nhạt.

 

Hầu kết Hạ Chước khẽ động, hiểu cúi xuống, khẽ mím môi chỗ in son , nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

 

Vị ngọt như suối nhỏ len lỏi chảy tận tim.

 

Không khí yên tĩnh, cô gái xoay mặt , loạng choạng dậy.

 

Hạ Chước đỡ cô: “Sao ?”

 

“Em tẩy trang.” Cô cúi đầu tìm dép.

 

Hạ Chước đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô xuống: “Nằm xuống , giúp em.”

 

Anh lấy khăn bông mềm, thấm nước tẩy trang, động tác nhẹ nhàng như đang lau một món châu báu dễ vỡ, tỉ mỉ lau gương mặt cô.

 

“Nhột quá.” Cô bật , “Anh mạnh tay chút cũng .”

 

Không nghĩ đến gì, tai Hạ Chước bỗng đỏ lên, tay cũng vô thức tăng thêm chút lực.

 

Khi lớp trang điểm dần lau , gương mặt nhỏ nhắn của cô lộ nét thuần khiết, lông mi dài khẽ run, chút non nớt.

 

“Anh…”

 

“Hửm?”

 

“Lên giường ngủ với em .”

 

Động tác của khựng , đó dứt khoát cởi khuy áo sơ mi, tiếp đó giúp cô tháo váy.

 

“Em là… chỉ ngủ thôi đó.”

 

Giọng cô nhẹ nhàng, mềm mại như một viên kẹo bông, vùi trong lòng Hạ Chước.

 

Trong lòng ngọt khao khát, cúi đầu, giọng khàn khàn: “Tinh Tinh, hôm nay là đêm tân hôn của chúng .”

 

Cô nghiêng đầu ánh ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng mê ly.

 

“Em…” Cô ngẫm nghĩ vài giây, đó dứt khoát nhắm mắt , lí nhí , “Được .”

 

em .”

 

Giọng trầm thấp: “Ừ.”

 

Bóng đêm vặn, khuya, đến cả ánh trăng cũng buồn ngủ trốn mây.

 

Một đêm lời.

 

 

Sau khi kết hôn, hai Ai Cập hưởng tuần trăng mật. Khi trở về, biệt thự cũng thiện.

 

Đêm đầu tiên dọn nhà mới, Cố Miểu và Trình Sở liền mời họ đến nhà chơi.

 

"Anh xem em mặc chiếc váy nào thì ?" Quan Tinh Hòa tủ quần áo, các kiểu váy xếp ngay ngắn như một bức tranh sơn dầu rực rỡ.

 

Hạ Chước hoa cả mắt. Anh bao giờ qua loa với cô, nhưng giờ nhiều váy như bày mắt, thật sự chọn cái nào.

 

Cuối cùng đành : "Cái nào cũng ."

 

Quan Tinh Hòa đầu liếc : "Anh đang lấy lệ."

 

"Không ." Anh mím môi, tỉ mỉ từng chiếc váy một lượt, do dự : "Hay là chọn cái ."

 

Đó là một chiếc váy hồng nhạt dài qua gối, tay áo viền lá sen mềm mại, ánh hoàng hôn như rắc chút ánh .

 

"Được." Quan Tinh Hòa tít mắt, "Em cũng thấy cái ."

 

Cô nhanh chóng váy bàn trang điểm.

 

Hạ Chước lặng lẽ . Anh tan , mặc sơ mi trắng và thắt cà vạt. Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ khiến áo nhuộm một màu ấm áp.

 

"Anh xuống hầm rượu lấy chai vang đỏ nhé, lát nữa mang qua nhà Cố Miểu."

 

đeo hoa tai qua gương.

 

Hạ Chước gật đầu.

 

Lúc , Quan Tinh Hòa đang dùng cọ nhỏ tô vẽ lên mí mắt.

 

Hạ Chước đồng hồ: "Xong ? Sắp muộn ."

 

"Rồi ." Quan Tinh Hòa lấy một chút nhũ mắt lấp lánh vỗ lên mí mắt.

 

, trong chớp mắt như cả bầu trời tụ hội trong đôi mắt long lanh.

 

"Đẹp ?"

 

Hạ Chước cúi xuống, ánh mắt đen láy tràn đầy tập trung.

 

"Đẹp lắm."

 

Anh nhẹ nhàng vuốt mặt cô.

 

"Ấy đừng." Quan Tinh Hòa che miệng , "Đừng hôn lên mặt, trôi hết lớp trang điểm bây giờ."

 

Quan trọng nhất là... sẽ lem.

 

Hạ Chước chẳng để tâm.

 

Anh nhớ đến đêm tân hôn, bản lặng lẽ uống nước bằng chỗ cô in son ly, trong lòng bỗng dâng lên chút lửa kỳ lạ.

 

cô gái mặt đang bằng ánh mắt đầy phản kháng.

 

Hạ Chước đành thỏa hiệp, kéo tay cô xuống, cúi đầu, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.

 

"Hôn ở đây, chứ?"

 

Cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, như nhành liễu khẽ lướt mặt hồ, khiến lòng Quan Tinh Hòa khẽ gợn sóng.

 

Má cô ửng hồng, nhưng miệng chịu thua: "Hôn còn hỏi."

 

Hạ Chước xoa đầu cô cưng chiều, giọng thấp nhẹ: "Anh sai , dám nữa."

 

Quan Tinh Hòa liếc một cái:  

Không dám? Mỗi dám nhất đều là !

 

Cô nhanh tay cầm túi, đẩy : "Đi nhanh lên, Sở Sở chắc đang sốt ruột chờ ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/kho-treo-cao/pn-10.html.]

 

Hạ Chước chỉnh cà vạt, để mặc cô kéo tay .

 

Gió đêm hè mang theo ấm, nhà Cố Miểu treo đèn lồng trang nhã, ánh đèn mờ rơi xuống, họa tiết lồng đèn xoay chậm theo gió.

 

Cửa chỉ khép hờ, giống đang đón khách, mà như đang chờ nhà trở về.

 

Quan Tinh Hòa vẫn lịch sự nhấn chuông cửa.

 

“Cạch” một âm thanh vang lên, màn hình cạnh cửa truyền một giọng non nớt:

 

“Ai đấy ạ?”

 

Quan Tinh Hòa ngẩn : "Chào con, cô là Quan Tinh Hòa."

 

Giọng Trình Sở dịu dàng vang lên: "Hai , cửa khóa , Tiểu Hàn đang mang dép xuống tầng."

 

Hai đẩy cửa bước .

 

Ánh đèn thủy tinh đổ xuống, nhà họ Cố bài trí theo phong cách thoải mái, quá trang trọng nhưng vẫn kém phần sang trọng.

 

Trên tường phòng khách treo mấy bức tranh trẻ con vẽ nguệch ngoạc, khiến gian rộng lớn thêm phần ấm áp.

 

"Đó là tranh Tiểu Hàn vẽ." Trình Sở từ cầu thang xuống, "Ngại quá, Cố Miểu đang kẹt xe đường, chắc sẽ tới trễ một chút."

 

"Không ." Quan Tinh Hòa xua tay.

 

Lần thứ hai gặp thần tượng, cô vẫn căng thẳng, má hồng hây hây.

 

"Đây là con trai chị – Cố Hàn. Mau chào con."

 

Cậu nhóc trông giống ba, khuôn mặt còn phảng phất nét trẻ con nhưng giọng rõ ràng:

 

"Chào chị ạ."

 

"Chào em, Tiểu Hàn." Quan Tinh Hòa xuống, "Năm nay em bao nhiêu tuổi ?"

 

Đôi mắt bé đen láy sáng ngời: "Em 6 tuổi, sắp lớp 1."

 

"Giỏi quá." Quan Tinh Hòa giỏi chuyện với trẻ con, chỉ một lúc khiến nhóc vui vẻ gọi chị ríu rít.

 

"Hay là gọi chú – dì thì đúng hơn?"

 

Hạ Chước là bạn của Cố Miểu, mà gọi là “”, vẻ hợp lý.

 

Trình Sở , cũng thấy buồn : "Không , trẻ con gọi cũng , miễn nó vui là ."

 

Cố Hàn gật đầu, lén “chị gái” xinh mặt.

 

Mắt to, sáng rỡ, tóc dài, thơm mùi hoa, giống như tiên nữ .

 

Làm gọi là “dì” cho chứ?

 

Cố Hàn sang “tiên nữ” đang cạnh một đàn ông trông giống ba , bèn cau mày.

 

Với đàn ông thì gọi “chú” cũng . Vì... chú ăn mặc giống hệt ba.

 

Cố Hàn đột nhiên chạy lên tầng, lát xuống, đưa cho Quan Tinh Hòa một chiếc hộp nhỏ:

 

“Chị ơi, cái tặng chị.”

 

Bên trong là đầy một hộp kẹo.

 

Quan Tinh Hòa thoáng sững .

 

trẻ con quý đồ ngọt thế nào, một hộp kẹo như với bé chắc chắn là cả một kho báu.

 

Cô mỉm :

 

“Tiểu Hàn , chị ăn nhiều kẹo quá nên sâu răng, bác sĩ bảo chị ăn ít đường .”

 

Thấy xụ mặt, cô vội vàng thêm:  

mà ăn một, hai viên vẫn . Hay là... em chọn giúp chị một vị ?”

 

Cố Hàn lập tức sáng mắt lên.

 

Cậu lục lọi trong hộp, chọn một viên, đưa cho cô.

 

“Cái là vị đào mật.” Quan Tinh Hòa phát hiện, khi còn hai lúm đồng tiền. Rõ ràng là con trai, nhưng ngọt ngào lạ thường.

 

“Nhìn giống chị ghê.”

 

Một bên, Trình Sở che miệng nhẹ: “Cái nhóc còn nịnh hơn cả ba nó.”

 

Từ cửa truyền đến tiếng bước chân: “Ai đang đấy?”

 

Anh , thấy trong phòng khách sẵn.

 

“Xin nha, kẹt xe một chút nên về trễ.”

 

Quan Tinh Hòa xua tay: “Không , tụi em cũng mới đến thôi, đang chuyện với Tiểu Hàn nè.”

 

Tiểu Cố Hàn tiếp lời: “Con đang cho chị ăn kẹo.”

 

Cố Miểu cúi mắt hộp kẹo: “Vậy cũng cho ba một viên .”

 

Tiểu Hàn bĩu môi, chọn tới chọn lui đưa cho một viên kẹo bọc giấy xanh lam:

“Vị bạc hà, giống ba.”

 

Trình Sở : “Vậy cũng cho trai mỗi một viên nữa chứ.”

 

Cậu bé cúi đầu, do dự lâu.

“Cho.”

 

Cậu đưa cho Trình Sở viên kẹo vị dâu:

“Vì thích dâu.”

Cũng vì… thích .

 

Còn viên đưa cho Hạ Chước là vị chanh:

“Vì vị đào mật và chanh là hợp nhất.”

 

Quan Tinh Hòa xoa đầu bé, trong lòng chợt thấy đứa trẻ đúng là một viên “kẹo ngọt nhỏ.”

 

Sau khi cưới, chuyện con cái vẫn luôn là chủ đề luẩn quẩn giữa hai . Người trong nhà bóng gió nhắc vài , nhưng Quan Tinh Hòa cứ lảng tránh cho qua.

 

Có lẽ là do xuất gia đình, cô luôn chút mâu thuẫn khi nghĩ đến việc .

chắc thể là một đủ .

Vết thương thể lành, nhưng vết sẹo thì vẫn ở đó.

 

Cô… sợ.

 

tối nay, thấy Tiểu Hàn đáng yêu như thế, góc mềm trong tim cô bắt đầu d.a.o động.

 

Đêm về, gió ở Hải Thị vẫn ấm áp.

 

Rời khỏi nhà Cố Miểu thì trời khuya. Trên Hạ Chước còn vương mùi rượu sâm banh nhàn nhạt, mang theo hương trái cây dễ chịu.

 

Quan Tinh Hòa nắm tay , đột nhiên hỏi:

“Anh , con ?”

 

Anh khựng một chút hỏi ngược:

“Còn em thì ?”

 

Quan Tinh Hòa lắc đầu:

“Em … vẫn nghĩ thông suốt.”

 

“Vậy thì chờ em nghĩ xong hẵng .”

Anh tách các ngón tay cô , đan chặt .

“Dù , đều chấp nhận.”

 

Chỉ cần em, là đủ .

 

Con cái, điều bắt buộc.

 

Gió đêm ấm áp, như trái tim Quan Tinh Hòa cũng âm thầm dịu .

Cô ôm lấy cánh tay , thì thầm:

“Anh thật .”

 

Anh cúi cô, ánh mắt đầy dịu dàng.

 

~

 

với nhà họ Cố, hai bên càng lúc càng thiết.

Đặc biệt là Tiểu Hàn, cứ rảnh là thích qua nhà Quan Tinh Hòa ăn chực.

 

Cậu phát hiện chú Hạ Chước dễ gần hơn ba nhiều.

Tuy lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng dễ chuyện.

 

Hôm nay, khi Quan Tinh Hòa về nhà, bước thấy Tiểu Hàn đeo cặp, ủ rũ cửa.

 

Thấy cô, đôi mắt đen nhánh của ngân ngấn nước.

Giọng ấm ức như mèo con:

“Chị ơi…”

 

Tim Quan Tinh Hòa mềm nhũn, vội xuống xoa khóe mắt cho :

“Sao thế? Ai em ?”

 

Cậu hít mũi, nước mắt rơi lách tách.

“Em… em bỏ nhà .”

 

Quan Tinh Hòa lo buồn , vội dắt nhà, rót cho ly sữa nóng.

 

“Sao thế, kể cho chị nào.”

 

Cậu chùi mắt, giọng nũng nịu lộ vẻ tủi :

“Ba mắng em… huhu…”

 

Quan Tinh Hòa hùa theo:

“Ba đúng là quá đáng .”

 

á… huhu…”

Thấy chị hiểu , càng to hơn:

“Em ghét ba, ông bảo em là đồ ngốc…”

 

đứt quãng, nhưng Quan Tinh Hòa hiểu đại khái.

Tiểu Hàn lớp một, còn đang chật vật thích nghi với lượng bài vở.

Trình Sở đang bận chuẩn nhạc hội nên nhờ Cố Miểu dạy kèm.

Có lẽ Cố Miểu mất kiên nhẫn, buột miệng mắng vài câu.

 

Từ nhỏ nuông chiều, Tiểu Hàn chịu lời mắng nặng, thế là giận dỗi bỏ nhà .

 

Quan Tinh Hòa sân gọi điện cho Trình Sở, gọi lặng lẽ bé đang ngay ngắn xem hoạt hình.

 

Cậu lễ phép, nghiêm chỉnh, hề đụng bánh kẹo bàn.

 

Điện thoại kết nối.

 

“Alo, Tinh Tinh, chuyện gì ?”

 

“Ờ… Tiểu Hàn đang ở nhà tụi em. Em thấy nó đang buồn, mới một trận xong.”

 

Giọng Trình Sở thở dài:

“Giờ ?”

 

“Cũng , em mở hoạt hình cho nó coi, đang im lặng lắm.”

 

Trình Sở :

“Chắc là ba nó mắng nó đấy… Em mà, dạy trẻ kiên nhẫn, nóng . Chị còn đang tập luyện, chắc nửa tiếng nữa mới xong. Em thể trông giúp chị một lát ?”

 

“Nếu … để nó ngủ nhà em . Em thấy nó vẫn lắm, để tối em dỗ nó.”

 

Trình Sở ngập ngừng vài giây.

“… Vậy cũng . Cảm ơn em nhé.”

 

“Không gì.”

Loading...