7.
Đêm   khuya.
Câu chuyện ma quỷ thuở thiếu thời cũng  kể gần hết.
Lý Cảnh Hoằng chấp mê hỏi : "Nàng   vẫn hận Trẫm vì  cưỡng ép nàng  về cung ?"
Ta: "Được ,  chuyện  qua cả , thần   quên hết những chuyện đó ."
Hắn  chịu, nắm lấy tay   hôn lên, "Khuynh Khuynh, Trẫm   g.i.ế.c  , đều là vì   đưa nàng . Trẫm  dám nghĩ, nếu Trẫm  tìm  nàng, Trẫm sẽ  ? Trẫm sẽ c.h.ế.t mất."
[Nguyên Đế điên rồ quá, một vị Đế vương công tích hiển hách  chỉ  mỗi một vết nhơ tình cảm  thể xóa nhòa .]
[Chị Triệu, hai  thật sự  thể bắt đầu  từ đầu ? Cứ coi như là vì tui .]
[Chị Triệu, chị     ,  thật sự yêu chị đấy.]
Ta thở dài, sờ lên trán  xem  sốt .
Ta : "Bệ hạ yên tâm ngủ , sáng mai, thần  sẽ cùng Người dùng bữa."
Hắn  lời , ngây  hồi lâu. Trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng buông xuống,  nhắm mắt chìm  giấc ngủ.
Cơ thể Lý Cảnh Hoằng chống đỡ  ba năm thì cuối cùng cũng suy sụp  .
Trong ba năm ,  cố gắng học lý thuyết trị quốc.
Lý Cảnh Hoằng  giữ  chút gì, từng chút một dạy , đưa   thực hành.
Trước khi chết,  đặc biệt sắp xếp bố cục,  triều đình hai phe đối lập phân chia rõ ràng, trong thời gian ngắn quốc gia sẽ  loạn.
Hắn  : "Khuynh Khuynh,    cần nàng nguyền rủa, Trẫm thật sự sắp c.h.ế.t ."
Ta từ trong ống tay áo lấy  một con búp bê,  đó   tên Lý Cảnh Hoằng.
Lần  là để  thành lời chúc phúc   dành cho   khi rời cung năm xưa.
[Lý Cảnh Hoằng,  vui vẻ nhé.]
"Cái   định tặng   khi rời cung  đó, tiếc là   xong."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-can-hoang-thuong-sung-ai/chapter-7.html.]
Khóe mắt  đỏ hoe. Hắn : "Trẫm  hối hận, nếu nàng  ở bên Trẫm, Trẫm vĩnh viễn sẽ  vui vẻ."
Sau khi Lý Cảnh Hoằng chết,  phò tá Ấu đế đăng cơ,  lâu  liền phế truất Ấu đế.
Đứa bé quá  xí, mà  là  "sùng nhan".
Các phi tần trong cung  quyết định cho  bộ  ngoài, mỗi  đều  sắp xếp một nơi chốn phù hợp.
Còn về phần Như Phi,  cho nàng  đến hành cung bầu bạn với cô cô nàng  .
 như bình luận chạy , tự   Hoàng đế quả thật  sướng.
Những dòng bình luận chạy kỳ lạ   hề biến mất, sợ  quá ngu ngốc sẽ  gian nhân lợi dụng, luôn nhắc nhở  đúng lúc ai là năng thần, ai là gian thần.
[Chị Triệu, tên quan chó  chỉ  lời  thôi, thực    tham ô chín phần tiền cứu trợ thiên tai, nơi cất tiền chính là  trang viên ngoài thành,  tin chị cứ cho   điều tra thử xem.]
[Chị Triệu, Lưu đại nhân bây giờ tuy mắng chị, nhưng  thật sự là một vị quan  vì nước vì dân, chị chỉ cần khen  một chút,  tuyệt đối sẽ  sức  việc cho chị.]
[Chị Triệu, chị còn trẻ như ,  thể cứ mãi vì chính sự mà  để ý đến tình cảm cá nhân. Hay là xem xét vị Thám Hoa lang mới nhậm chức ,  tâm tư đơn thuần, ngưỡng mộ chị  lâu,   tuyệt đối là một con ch.ó  của chị.]
Khó chịu quá,  Hoàng đế  mà  nhiều chuyện  xử lý thế ?
Hạnh Xuân nhắc nhở  nên nghỉ ngơi .
Ta nhắm mắt , bảo bình luận chạy đừng ồn ào nữa, "Nhiều năm như  , cái cuốn sách mà các ngươi   khi nào thì kết thúc ?"
Bình luận chạy bùng nổ.
[Cái gì, chị Triệu vẫn luôn  thấy chúng  ?]
[Chị Triệu,  cuối cùng chị  yêu Lý Cảnh Hoằng ?]
[Vẫn câu  đó, chỉ là yêu sinh hận thôi, chắc chắn chị   từng yêu! Dù  tui cũng sẽ  kể chuyện cho kẻ thù  !]
[Ai hỏi yêu   yêu thì  thể cút    đấy, các    hỏi những vị Hoàng đế nam giới  đây  yêu  phụ nữ nào ?]
Trạm Én Đêm
[Chị  độc   nhất, đàn ông đừng  đến gần!]
(Hết truyện)