02
 
Cô  chỉ là một sinh viên đại học,    thể đeo nổi thứ đồ đắt tiền như ?
 
Lục Kiều Kiều ngỡ ngàng liếc  ,  đó e thẹn, hoảng sợ  ánh mắt về phía Chu Cách Sâm.
 
Chu Cách Sâm quả nhiên lên tiếng giải thích  cô :
 
“Mạt Mạt, em đừng hiểu lầm. Kiều Kiều thực tập ở công ty  chịu nhiều ấm ức. Là cấp , mua cho cô  một món đồ để an ủi là chuyện nên . Giữa chúng    gì cả.”
 
 nâng ly rượu, mỉm  tỏ vẻ thấu hiểu,  đó  lưng gọi cho trợ lý một cuộc điện thoại.
 
Không lâu , chuông điện thoại vang lên, Chu Cách Sâm  sang một bên để  máy.
 
 lúc , một quý bà quen  tiến tới bắt chuyện, hỏi  Lục Kiều Kiều là ai.
 
   ngu, câu hỏi đó đầy ý châm chọc.
 
Ánh mắt   sáng như tuyết, họ   mù. Khi nãy Chu Cách Sâm bảo vệ cô gái  thế nào,  tinh mắt đều   cả.
 
  nể nang mà đáp thẳng:
“Có lẽ là một cô nhân tình mơ mộng hão huyền,  trèo lên bằng đàn ông thôi.”
 
Sắc mặt Lục Kiều Kiều ngay lập tức trắng bệch, biểu cảm   hổ  ấm ức.
 
Đôi mắt  ngấn lệ, trông vô cùng tội nghiệp.
 
Thật đúng là một đóa bạch liên hoa thuần khiết đáng thương,  mà thấy xót xa.
 
Chả trách Chu Cách Sâm  thích cô .
 
Quý bà   lẽ cũng  ngờ  sẽ thẳng thắn đến , liền khôn ngoan   rời .
 
 khoanh tay,  Lục Kiều Kiều bằng ánh mắt khinh miệt pha chút giễu cợt.
 
“Cô là Lục tiểu thư đúng ? Ở độ tuổi ,  vì ôm mộng viển vông,  nhất nên  thêm vài cuốn sách,  vài bài tập,  việc thực tế như thi công chức, thi biên chế. Đừng để đến lúc  bại danh liệt, mất cả chì lẫn chài.”
 
Cô  hiểu rằng  đang  mất mặt , đôi môi run rẩy mãi nhưng  thốt   một lời nào.
 
 lạnh lùng  thầm. Cứ nghĩ  dịu dàng rộng lượng mãi, cô  tưởng  là loại  dễ  bắt nạt chắc?
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-co-tinh-tham-sao-goi-trao-nham/2.html.]
“Chị , em…”
 
“Cô đừng gọi thế.”  giơ tay ngắt lời:
 
“Mẹ  chỉ sinh  mỗi ,  gì  em gái. Hơn nữa, bây giờ là thời đại mới ,  còn chuyện  thất  nọ .”
 
Nước mắt Lục Kiều Kiều rơi càng dữ dội.
 
Vừa định mở miệng chế giễu thêm vài câu, thì Chu Cách Sâm  .
 
Anh   thẳng tới  mặt ,  thẳng:
 
“Sợi dây chuyền là em đặt đấy ?”
 
Tốc độ  việc của Tiểu Tống khá nhanh.  điềm nhiên đáp:
 
“ .”
 
“Đặt nhiều như thế  gì? Em   đeo bao giờ.”
 
 tựa  cây cột,  nhạt:
 
“Đương nhiên là giúp     . Sinh viên bây giờ khổ cực trăm bề, thực tập bên ngoài  chịu bao áp lực. Mỗi  một món quà nhỏ, chắc chắn họ sẽ vui hơn.”
 
Trên gương mặt lúc nào cũng điềm tĩnh của Chu Cách Sâm cuối cùng cũng xuất hiện chút  đổi.
 
  nhanh    khôi phục dáng vẻ thường ngày. Chu Cách Sâm vốn là  giỏi che giấu cảm xúc.
 
Ngay  đó,    chút biểu cảm ôm lấy eo , ghé sát tai, giọng  khẽ trêu đùa:
 
“Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà. Nếu em thích,  mua thêm cho em vài cái nữa cũng . Có dọa  mới thì cũng chẳng , nhưng nếu  em tức giận đến tổn hại sức khỏe,  sẽ  đau lòng đấy.”
 
Nhất Phiến Băng Tâm
Giọng   vẫn trầm thấp khàn khàn như  khi, giống như những đêm hai  kề cận bên . Luồng  lạnh lẽo lướt qua tai . Trước đây là để mồi chài, còn bây giờ là để kéo Lục Kiều Kiều thoát khỏi mớ thị phi .
 
 thuận thế ôm lấy lưng  , kéo   sát hơn, dùng cùng một giọng điệu thì thầm:
 
“Lục Kiều Kiều  ý đồ gì,  còn rõ hơn cả . Điều  quan tâm  chỉ là sợi dây chuyền đó. Chu Cách Sâm,  đây   gì bên ngoài,   quản.  đừng quên, hiện tại  mới là Chu phu nhân. Nếu  chuyện   lớn, thì cả  và  đều sẽ chẳng  lợi gì.”
 
“Chuyện hôm nay,  mong đây là  cuối cùng.”
 
Câu cuối cùng,  gần như nghiến răng  .
 
Mang theo chút lạnh lùng cay nghiệt.