Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 129: Trùng Hợp

Cập nhật lúc: 2025-10-28 12:23:32
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Linh Vũ quan sát những cây ăn quả trong gian canh tác của . Ngay khi gieo trồng, cành lá liền mọc xanh , cây dần dần to lên. Từ những mầm non bé xíu, chúng nhanh chóng lớn thành cây con. Tuy nhiên, sự phát triển dừng ở đó. Đợi thêm một lúc vẫn thấy biến chuyển gì, cô liền rời khỏi gian. Lúc khuya, cô ngủ.

 

Sáng hôm , Tiêu Linh Vũ tỉnh dậy lúc 5 giờ rưỡi. Vừa mở mắt, cô thấy tiếng động bên ngoài sân, như giọng hai đàn ông. Trong lòng sợ hãi, cô bước sân hỏi lớn qua cánh cổng sắt:

“Ai? Ai đang ở ngoài đó ?”

 

“Cô Tiêu, là chúng , Cố Tử Dạ và Vương Chí Dân đây!” Giọng bên ngoài đáp .

 

Tiêu Linh Vũ thở phào nhẹ nhõm, :

“Hóa là tổng giám đốc Cố và quản lý Vương, hai chờ một chút nhé!”

 

“Được!” Cố Tử Dạ trả lời.

 

Tiêu Linh Vũ vội chạy kho, lấy bộ rau củ hứa cung cấp cho khách sạn nhà họ Cố, đó chạy mở cổng.

 

:

“Tổng giám đốc Cố, quản lý Vương, hai đến sớm thật đấy, mặt trời còn mọc nữa.”

 

Cố Tử Dạ đáp:

háo hức quá, ngủ nổi nên đến sớm luôn.”

 

Vương Chí Dân ngáp than:

“Cô Tiêu, cô . Tổng giám đốc Cố gọi dậy từ bốn giờ sáng, kéo đến đây. Chúng ngoài cửa nhà cô đến giờ đấy.”

 

Tiêu Linh Vũ ngạc nhiên:

“Bốn giờ? Nghĩa là hai chờ hơn một tiếng ?”

 

.” Vương Chí Dân nhăn mặt: “Lại đang mùa muỗi nữa, ngoài đó chúng chén gần hết .”

 

Cố Tử Dạ chút ngại ngùng:

chỉ sợ đến muộn thì rau bán hết, nên mới đến sớm đề phòng thôi.”

 

Tiêu Linh Vũ dở dở :

“Tổng giám đốc Cố tin ? hứa cung cấp 300 cân thì chắc chắn sẽ đủ, bao giờ dối khách hàng.”

 

Cố Tử Dạ gãi đầu, chút hổ:

“Không tin cô, mà là… tin đối thủ của . Người đó thủ đoạn lắm, thể dùng cách để cướp nguồn hàng. Cô là nhà cung cấp như thế , dám để mất .”

Anh dừng một chút thêm:

“Cô Tiêu, chúng thể ký hợp đồng ngay bây giờ ? đảm bảo sẽ khó cô .”

 

Không hợp đồng trong tay khiến Cố Tử Dạ cảm thấy bất an, chốt sớm việc.

 

Tiêu Linh Vũ lắc đầu:

“Tổng giám đốc Cố, ký, mà là hiện tại còn nhiều việc thu xếp xong.”

 

Cố Tử Dạ nhíu mày, do dự hỏi:

“Cô Tiêu, nếu cô ngại, thể cho đó là chuyện gì ? Biết giúp cô.”

 

xem như đối tác hợp tác lâu dài, Tiêu Linh Vũ cảm thấy nên rõ:

định mở một cửa hàng bán rau củ và trái cây, hiện giờ đang tìm mặt bằng cho thuê.”

 

“Ồ?” Cố Tử Dạ bất ngờ: “Cô Tiêu, ý cô là cô còn nhiều rau củ hơn nữa ? Nếu , khách sạn nhà họ Cố thể mua hết, cô bán cho .”

 

Tiêu Linh Vũ lắc đầu:

“Bây giờ thì hàng, nhưng một tháng, sẽ thêm. Đến lúc đó, thể tăng lượng cung cấp cho khách sạn của . Chính vì , ký hợp đồng một tháng nữa.”

 

“Một tháng?” Cố Tử Dạ khó hiểu.

 

Tiêu Linh Vũ mỉm :

“Vì nông trại của cần một tháng để thu hoạch lứa rau kế tiếp.”

 

“Cô Tiêu, ý cô là tất cả rau cô bán đều do chính cô trồng ?” Cố Tử Dạ kinh ngạc hỏi.

 

.” Tiêu Linh Vũ gật đầu: “Cho nên, tổng giám đốc Cố, thể chỉ cung cấp riêng cho khách sạn của .”

 

Nghe , Cố Tử Dạ và Vương Chí Dân đều lo lắng. Điều đó nghĩa là Tiêu Linh Vũ thể hợp tác với khách sạn nhà họ Dịch, và họ sẽ rơi thế cạnh tranh gay gắt. họ thể yêu cầu cô chỉ bán riêng cho , điều đó quá vô lý.

 

Sau khi cân nhắc, Tiêu Linh Vũ :

“Tổng giám đốc Cố, chỉ thể đảm bảo độc quyền cung cấp cho khách sạn nhà họ Cố trong vòng một tháng. Sau đó thì… cũng sẽ thế nào.”

 

Đó là sự nhượng bộ lớn nhất mà cô thể đưa .

 

Cố Tử Dạ nhanh chóng tính toán trong đầu:

“Một tháng ? Như là đủ . Một tháng đủ để khách sạn lấy lượng khách quen, định nguồn hàng. Sau dù cô Tiêu bán độc quyền nữa thì chúng cũng lợi thế .”

 

Anh mỉm :

“Cô Tiêu, cảm ơn cô!”

 

Tiêu Linh Vũ đáp:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-129-trung-hop.html.]

“Có vẻ tổng giám đốc Cố cuối cùng cũng yên tâm nhỉ.”

 

Cố Tử Dạ gãi đầu ngượng nghịu:

“Khách sạn nhà họ Dịch gây khó dễ cho mấy tháng nay . Gặp cô Tiêu đúng là vận may lớn, thật sự cảm ơn thế nào cho đủ.”

 

Vương Chí Dân vẫn hiểu hết chuyện, nhưng đây chuyện nên xen .

 

Tiêu Linh Vũ mỉm nhẹ:

“Có lẽ là duyên phận thôi.”

 

, là duyên phận!” Cố Tử Dạ gật đầu.

 

Tiêu Linh Vũ phía kho hàng, :

“Ở đây nhiều thùng nhỏ. Thùng cà chua mỗi thùng 50 quả, thùng cà tím 40 quả, thùng dưa chuột cũng 40 quả, còn thùng cải và rau chân vịt thì 20 cân mỗi thùng…”

Cô giải thích cặn kẽ thêm:

hứa cung cấp 300 cân rau. Hai thể tự chọn loại , cân lên khi ngoài là .”

 

Cố Tử Dạ nhớ chuyện 100 cân rau hôm qua bán hết trong chớp mắt. Mặc dù việc kinh doanh của khách sạn nhà họ Cố dạo phần sa sút, nhưng danh tiếng của họ ở huyện Hưng Âm vẫn còn. Lượng khách của họ đông hơn nhiều so với những khách sạn bình thường. Sau bữa sáng hôm qua, lượng khách đến ăn tối còn tăng hơn nữa. Theo lý thuyết, hôm nay chắc chắn sẽ còn đông hơn.

 

Cố Tử Dạ hiểu rõ, tận dụng đà , tiếp tục đẩy mạnh chương trình khuyến mãi. Anh tính toán, 300 cân rau chắc là đủ.

 

Cố Tử Dạ và Vương Chí Dân cùng lựa rau, chọn đủ 300 cân.

 

Vì họ mua với lượng lớn, Tiêu Linh Vũ bán cho họ theo thùng chứ bán lẻ như với khách bình thường. Ngoài , cô còn hào phóng tặng thêm 20 quả cà chua và 10 quả cà tím cùng dưa chuột.

 

Nhớ đứa trẻ hôm qua, Cố Tử Dạ hỏi:

“Cô Tiêu, cô thể bán thêm cho ít cà chua nữa ?”

 

Hôm qua họ lấy 70 quả, nhưng vẫn thấy đủ.

 

Tiêu Linh Vũ nghĩ một lát gật đầu:

“Được, bán thêm cho 30 quả nữa, tròn 100 quả nhé.”

 

“Cảm ơn cô!” Cố Tử Dạ mỉm .

 

Sau đó, cùng Vương Chí Dân chất rau lên xe ba bánh, rời .

 

6 giờ sáng, bà Tống và bà Lý như thường lệ đến đúng giờ. Hai bà bước sân thấy hai trai trẻ đang ở đó liền ngạc nhiên.

 

Cố Tử Dạ và Vương Chí Dân vội vàng gật đầu chào hai bà.

 

Cố Tử Dạ kỹ , há hốc miệng kinh ngạc:

“Bà Tống!”

 

Bà Tống cũng sững sờ:

“Ơ, chẳng cháu là tiểu Cố nhà họ Cố ?”

 

“Bà Tống, đến đây sớm thế ạ?” Cố Tử Dạ hỏi.

 

Bà Tống hiền:

“Bà đến mua rau của cô Tiêu đó.”

Nói , bà sang xe ba bánh bên cạnh và nhận cả quản lý mua hàng của khách sạn nhà họ Cố, liền hỏi:

“Tiểu Cố, chẳng lẽ cháu cũng đến mua rau ?”

 

Cố Tử Dạ gật đầu:

Tửu Lâu Của Dạ

“Rau của cô Tiêu ngon lắm, khách của cháu thích nên bọn cháu hợp tác với cô .”

 

Bà Tống gật đầu tán thành:

“Rau của cô Tiêu đúng là đặc biệt. Tiểu Cố , bà dặn cháu một điều, cô Tiêu là , tấm lòng lương thiện. Bà mong cháu đối xử tử tế với cô khi hợp tác, ?”

Giọng nghiêm mà ấm áp. Ý bà rõ đừng lợi dụng ép giá cô .

 

“Ông Tống với bà đều quý cô Tiêu đấy!” Bà Tống thêm, thể hiện rõ sự ủng hộ dành cho Tiêu Linh Vũ.

 

Cố Tử Dạ lau mồ hôi trán, thầm nghĩ:

Tiêu Linh Vũ thông minh sắc sảo, ai mà lừa nổi cô chứ? Hơn nữa cô còn Giang Đào, cục trưởng cảnh sát huyện Hưng Âm chống lưng nữa kìa. Ai dám chọc ?

 

Anh mỉm :

“Bà Tống , bà cháu lớn lên, bà cháu còn gì. Cháu loại lợi dụng khác. Hơn nữa, cô Tiêu thông minh lắm, nếu cháu dám lừa cô , cô chỉ cần ngừng bán rau cho cháu thôi, thế là tự cháu hại cháu .”

 

Bà Tống gật đầu:

“Biết thế thì !”

 

Cố Tử Dạ: “…” Chẳng lẽ đáng tin đến ?

 

Tiêu Linh Vũ: “…” Bà Tống thật là !

 

 

 

Loading...