Không Gian Canh Tác Giúp Tôi Phát Tài - Chương 158: Sự Xuất Hiện

Cập nhật lúc: 2025-12-07 04:12:15
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi Trần Đại Phúc còn đang cãi với mấy ông bạn già về chuyện rau thì Giang Đào lúc bước .

 

Dù Giang Đào bản địa, nhưng mấy vị lão nhân ở quán của chú Trần đều là những nhân vật tiếng trong huyện Hưng Âm. Giang Đào họ, mà họ cũng .

 

Giang Đào vốn là lạnh lùng, điềm đạm và lý trí trong công việc. Anh luôn cực kỳ nghiêm túc, tỉ mỉ phân tích từng dấu vết chứng cứ để phá án. Ở nơi việc, vô tư và cứng rắn đến mức dân trong huyện gọi là Diêm Vương mặt sắt.

 

, các vị lão nhân đều khâm phục tác phong chính trực của .

 

“Cục trưởng Giang, gặp ở đây thật hiếm đấy!” Viên Hồng Quân .

 

Giang Đào lạnh nhạt đáp: “Cháu chào chú Viên, chú Chu, chú Lý, chú Trương.”

 

Những đều vui vẻ đáp : “Cục trưởng Giang, tan ?”

 

“Vâng ạ.” Giang Đào đáp gọn, bước đến xuống đối diện Tiêu Linh Vũ, mỉm : “Xin , Linh Vũ, đến muộn.”

 

Tiêu Linh Vũ mỉm : “Anh bận rộn mà, khác như , rảnh rỗi thất nghiệp, hiểu mà.” Cô rót cho một chén .

 

Các lão nhân đều ngạc nhiên khi thấy Giang Đào thiết với Tiêu Linh Vũ như . Họ ngạc nhiên vì hai quen , mà vì gương mặt băng giá của Giang Đào hiện lên vẻ dịu dàng và ấm áp. Đây là đầu tiên họ thấy đối xử nhẹ nhàng như thế với một phụ nữ.

 

Tiền Ái Quốc tò mò hỏi: “Cục trưởng Giang, cô gái là bạn gái của ?”

 

Giang Đào lắc đầu: “Không ạ, chỉ là bạn bè thôi.”

Anh vốn định thêm gì đó, nhưng dám. Khi đối diện tội phạm, thể chớp mắt mà thẩm vấn suốt đêm, nhưng khi đối diện Tiêu Linh Vũ, trở nên nhút nhát. Anh sợ nếu cô từ chối, e rằng ngay cả bạn bè cũng thể . Nỗi sợ khiến chỉ dám giữ cách như hiện tại.

 

Tất nhiên, còn một lý do khác, chú Trần và dì Trần từng thăm dò giúp , kết quả rõ, Tiêu Linh Vũ hứng thú với .

 

thất vọng, nhưng Giang Đào vẫn chấp nhận. Ít nhất hiện tại, họ vẫn thể gặp gỡ, chuyện tự nhiên, ai tương lai? Có lẽ khi hiểu hơn, họ sẽ gần gũi hơn. Đó là kế hoạch của .

 

Chỉ là, ngờ, kế hoạch sẽ một thiên thạch đ.á.n.h tan, mà thiên thạch đó chính là một đứa bé. Có những cặp đôi, định mệnh vốn dĩ thuộc về .

 

Khi Giang Đào chỉ là bạn bè bình thường, Tiêu Linh Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô lo sẽ nhận cô bạn gái mặt , để đính chính khiến mất mặt. Điều đó cho ai cả.

 

Dù Giang Đào từng thẳng, nhưng dì chú Trần ám chỉ, Tiêu Linh Vũ rõ lòng . Cô cũng hy vọng qua họ, Giang Đào sẽ hiểu ý cô, rằng cô thể đáp .

 

Giang Đào là một đàn ông , nhưng cô xứng với .

 

Cô từng cưỡng ép, và thể trong bụng cô lúc một sinh linh bé nhỏ. Lần , cô sẽ bao giờ bỏ đứa bé nữa. Tiêu Linh Vũ tin rằng, sẽ nhiều đàn ông sẵn sàng nuôi con của khác.

 

Vì Tiểu Đồng, cô từ chối tất cả, dù đó đến , kể cả Giang Đào.

 

Tiền Ái Quốc hỏi: “Thật hả? Chỉ là bạn bè thôi ?”

 

“Phải !” Chú Trần lập tức chen , thấy khí bắt đầu ngượng ngập giữa hai : “Mấy ông già cổ hủ quá ! Cứ tưởng nam nữ cùng bàn là thành vợ chồng chắc? Thời nay khác , bạn khác giới cũng đầy đấy!”

 

Các lão nhân hiểu chú Trần đang cố gỡ tình huống nên hỏi thêm. Họ trò chuyện với , phiền hai nữa.

 

Chú Trần đích nấu ba món cho Giang Đào và Tiêu Linh Vũ, còn mang một chai rượu nhẹ.

 

“Chú Trần, Giang còn việc, nên uống .” Tiêu Linh Vũ .

 

“Không , uống chút thôi, ảnh hưởng gì .” Giang Đào đáp.

 

Chú Trần chen :

“Tiểu Đào tửu lượng lắm, uống ít , chỉ là lái xe thôi. Linh Vũ, lát nữa cháu chở nó đến trụ sở nhé.”

 

Tiêu Linh Vũ gật đầu: “Vâng ạ.” Cô nâng ly rượu: “Anh Giang, kính một ly, cảm ơn giúp !”

 

Giang Đào nhướng mày: “Linh Vũ, cô uống ?”

 

Tiêu Linh Vũ lắc đầu: “ uống , nhưng giúp , thể mời một ly .”

 

Giang Đào nhíu mày, đưa tay lấy ly khỏi tay cô: “Không uống thì đừng uống, hơn nữa, lát nữa cô còn lái xe chở , lỡ say thì ?”

 

Tiêu Linh Vũ đành buông tay, thở dài: “Thôi .”

 

Cô gắp một miếng cá, đưa đến miệng thì đột nhiên thấy buồn nôn.

 

Khoảnh khắc đó, lòng cô bỗng tràn ngập xúc động. “Không lẽ là… thật ?”

Cô nhanh chóng tính ngày tháng trong đầu, khẽ đặt tay lên bụng, lòng tràn đầy cảm xúc.

 

Tiểu Đồng, đợi con lâu lắm .

 

Trước đó, Tiêu Linh Vũ vẫn lo sợ hiệu ứng cánh bướm, bởi khi cô trọng sinh, phận của Triệu Văn Mạn, cha cô và Trần Nhiên đều đổi, cô sợ vì thế mà Tiểu Đồng sẽ xuất hiện nữa, nhưng bây giờ con ở đây .

 

Tiểu Đồng, cảm ơn con! Tiêu Linh Vũ khẽ vuốt bụng, khẽ thì thầm: Lần , sẽ đối xử với con thật .

 

Cho dù con cha rõ là ai, chỉ cần đủ mạnh mẽ, sẽ chẳng ai dám bắt nạt con.

 

Sau , cô xem ai còn dám gọi con là con hoang. Nếu cô từng dám cầm d.a.o đối đầu với , thì cô cũng thể!

 

“Linh Vũ, cô thế?” Giang Đào thấy cô thất thần thì lo lắng hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-158-su-xuat-hien.html.]

Tiêu Linh Vũ mỉm : “Không .” Cô đặt đũa xuống, bỏ miếng cá, chuyển sang gắp rau. Rau của cô hợp với phụ nữ mang thai, giúp kích thích vị giác và giảm buồn nôn. Cũng vì thế mà rau của cô nổi tiếng trong giới phụ nữ bầu bí.

 

Sau khi ăn rau, cơn buồn nôn của cô lập tức biến mất.

 

Tiêu Linh Vũ vui mừng, xúc động và hạnh phúc vì sự xuất hiện sắp tới của Tiêu Đồng. Cô ăn ngon miệng đến mức một hết ba bát cơm liền.

 

Điều khiến Giang Đào ngạc nhiên. Anh từng ăn cơm cùng Tiêu Linh Vũ vài đây, bình thường cô chỉ ăn một bát, nhiều lắm là nửa bát. Giờ đây cô ăn đến ba bát, khiến sững sờ.

 

Giang Đào mỉm : “Linh Vũ, hôm nay cô ăn ngon miệng thật đấy!”

 

Tiêu Linh Vũ ngượng ngùng , khẽ ợ một tiếng: “Bình thường ăn nhiều như , nhưng hôm nay đói quá.”

 

Ăn xong, Giang Đào đồng hồ : “Linh Vũ, .”

 

“Ừm, thôi!” Tiêu Linh Vũ gật đầu. Hai cùng dậy chuẩn rời .

 

Mấy ông lão bên cạnh thấy liền cuống quýt. Tiền Ái Quốc gắp một miếng rau, gọi với theo: “Cháu gái, cháu ?”

 

Tiêu Linh Vũ gật đầu đáp: “Vâng ạ.”

 

cháu vẫn bán rau cho bọn mà.” Tiền Ái Quốc nhắc.

 

Tiêu Linh Vũ suy nghĩ định gọi chú, nhưng dừng giữa chừng, đổi : “Các ngài…” Cô ảnh hưởng bởi cách xưng hô của Giang Đào, suýt nữa gọi họ là chú.

 

“Ông thích cái cách gọi ngài đó, gọi ông là ông . Cháu gần bằng tuổi Tiền Nhất Phàm nhà ông, cứ gọi ông là ông Tiền!” Tiền Ái Quốc phẩy tay .

 

Tửu Lâu Của Dạ

“…” Tiêu Linh Vũ đáp: “Ông Tiền, thật sự cháu còn nhiều rau nữa. Cùng lắm cháu chỉ thể cho ông một hai cân thôi.”

 

Tiền Ái Quốc và Viên Hồng Quân thất vọng, nhưng còn hơn .

 

“Không thể cho nhiều hơn chút ?” Tiền Ái Quốc cam lòng hỏi.

 

“Xin ạ!” Tiêu Linh Vũ lắc đầu.

 

“Cháu gái, thì bán rau cho bọn chú .” Chú Lý và chú Trương lên tiếng: “Bọn chú giờ mua rau của cháu bao giờ, còn mấy ngày nào cũng ăn , mà vẫn còn đòi, tham lam quá!” Mấy ông lão khác phụ họa: “Cháu , nếu rau ít thì đừng đưa thêm cho họ nữa, bán cho bọn chú , đừng ngại.”

 

Tiền Ái Quốc trừng mắt: “Lý Kiến Hoa, ông cái gì thế? Phải theo thứ tự chứ! Nhà quen con bé , đương nhiên quyền ưu tiên!”

 

Lý Kiến Hoa khinh khỉnh: “Ông lúc nào mà chịu xếp hàng , chính ông là thích chen ngang nhất đấy, còn gì mà ưu tiên! Cháu , đừng ông , cháu cứ bán cho bọn chú.”

 

Tiền Ái Quốc : “Cháu gái, nhà là khách quen của cháu , cháu cũng nghĩ đến chuyện đó chứ?”

 

Mọi : “…”

 

Tiêu Linh Vũ: “…”

 

Cô cảm thấy như con kiến kẹt giữa hai con voi đ.á.n.h . “Các ông đừng bắt nạt trẻ như cháu nữa ? Làm gì cũng sai mất thôi.”

 

Tiêu Linh Vũ mỉm : “Cháu ơn thích rau của cháu, nhưng sản lượng của cháu hạn, ngoài việc cung cấp cho khách sạn nhà họ Cố, thật sự còn bao nhiêu. Tuy , cháu sẽ cố gắng hết sức để hài lòng.” Cô khéo léo, bổ sung: “Ngày nào cháu cũng giao rau đến khách sạn nhà họ Cố, các ông thể đến đó lấy hàng ạ?”

 

“Được chứ, thành vấn đề!” Mấy ông lão đồng thanh đáp.

 

Tiêu Linh Vũ gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Cô và Giang Đào cùng rời .

 

Trên xe, Tiêu Linh Vũ cảm thấy cần rõ ràng chuyện. Càng kéo dài, thứ càng rối rắm, nhất là khi Tiêu Đồng sắp đến với cô.

 

“Anh Giang, là một đàn ông , chắc chắn sẽ gặp một phụ nữ xứng đáng với .” Tiêu Linh Vũ nghiêm túc : “ xứng với .”

 

Giang Đào sững sờ, luống cuống: “ cô xứng đáng mà!”

 

“Có thể , nhưng từng…” Tiêu Linh Vũ thấy khó , nhưng cô dứt khoát. Nếu tiếp tục mập mờ, chỉ khiến cả hai tổn thương. “ từng hãm hại, chuốc t.h.u.ố.c và… ngủ với một đàn ông xa lạ, lẽ giờ mang thai. Nếu đúng như , sẽ giữ đứa bé, quyết định sẽ sống một .”

 

Giang Đào kinh ngạc. Anh ngờ Tiêu Linh Vũ quá khứ đau thương như . Không trách cô luôn từ chối khéo , cô nghĩ xứng đáng.

 

Tiêu Linh Vũ tiếp: “Anh Giang, quý và trân trọng tình bạn , nhưng giữa chúng thể tiến xa hơn. Nếu khi chuyện đổi cách về , bạn nữa, cũng sẽ trách. Chúng thể xem như xa lạ.”

 

Giang Đào vẫn hồn. Anh há miệng, khép , thốt nên lời.

 

Tiêu Linh Vũ , khẽ gật đầu: “Anh Giang, hiểu . Từ giờ… chúng xa lạ.” Trong mắt cô thoáng hiện nét thất vọng.

 

Nếu thể, cô thật sự mất bạn như , vì địa vị của , mà vì con , nhưng nếu coi thường cô… thì thôi .

 

Tiêu Linh Vũ lái xe . Giang Đào lúc mới bừng tỉnh. Cô hiểu lầm , cô cho rằng sự sững sờ của là vì kinh tởm và thất vọng. Anh ý đó, hiểu lầm như chứ?

 

Giang Đào đuổi theo để giải thích, nhưng đúng lúc đó cấp của gọi tới, họ tìm manh mối quan trọng trong vụ án g.i.ế.c đầu ở chợ rau Cam Đường.

 

Giang Đào nghĩ thầm: “Đợi gặp , nhất định giải thích rõ với cô .”

 

 

 

 

 

 

Loading...