Mẹ Tiêu thật sự thế nào với đám rau khổng lồ mọc lên trong vườn chỉ một đêm, bà dám cho ai , càng thể đem biếu tặng, nhưng nhà họ Tiêu cũng thể ăn hết đống rau .
Cuối cùng, cả nhà bàn bạc và quyết định, ăn bao nhiêu thì ăn, phần còn thì phơi khô để dự trữ, cái nào bảo quản thì đem cho heo gà ăn, may mắn là nhà cũng nuôi heo, bò, gà, vịt.
Sáng hôm đó, bữa cơm nhà họ Tiêu thịnh soạn hơn hẳn. Ăn xong, Tiêu Linh Dạ lau miệng, ợ một cái rõ to đầy thoả mãn:
“Đây là đầu tiên em ăn rau ngon đến thế, ngờ cải thảo ngon !”
Câu thật hiếm khi phát từ trai vốn ghét ăn rau từ nhỏ, thế nhưng đám rau khổng lồ ngon đến mức lấn át cả thịt. Những khác cũng gật gù đồng tình.
“Ba cũng từng ăn rau nào ngon đến .” Ba Tiêu cũng lên tiếng.
Tiêu Linh Dạ đùa:
“Mẹ, khi nào là thần tiên ngang qua vườn , rắc nước thần xuống nên rau mới to và ngon thế ?”
“Phụt!” Tiêu Linh Vũ phun cả ngụm nước đang uống, ho sặc sụa.
Tiêu Linh Dạ vội vàng đỡ lấy chị, lo lắng hỏi:
“Chị, chị chứ?”
Tiêu Linh Vũ vội khoát tay:
“Không… cả!”
Tên nhóc trúng tim đen !
Dù nước thần của thần tiên, nhưng cũng là nước suối kỳ diệu. Mà suy cho cùng, ban phép màu chính là cô.
Mẹ Tiêu đống rau to chất ở góc sân, thở dài:
“Đem rau ngon thế cho gia súc ăn thì phí quá!”
Dù thì đây chắc chắn chỉ là kỳ tích một , chẳng mấy khi họ cơ hội thưởng thức món ngon như .
Ba Tiêu và Tiêu Linh Dạ cũng chau mày. Quả thật, bỏ phí đám rau thức ăn cho gà heo thì uổng công trời cho, nhưng cả nhà thể nào ăn hết, mà để lâu thì rau cũng thối rữa.
Một lúc , Tiêu Linh Dạ bỗng nảy ý:
“Mẹ, là chúng phơi khô ? Nếu phơi xong mà vẫn giữ vị ngon thì ngày nào con cũng tình nguyện ăn bánh bao chấm dưa muối!”
Đề nghị quả thật khả thi.
Mẹ Tiêu gật đầu:
“Được, thế !”
Tiêu Linh Vũ định ngăn , nhưng cuối cùng vẫn nén xuống. là thu hoạch vô cùng đặc biệt, cô sẽ thử nghiệm các tỷ lệ nước suối pha loãng khác , nên chắc rau thể ngon như bây giờ.
Trừ khi… cô một nơi bí mật để trồng rau riêng…
Đột nhiên, trong đầu Tiêu Linh Vũ loé lên một ý nghĩ, cô gian trồng trọt đặc biệt trong ngọc bội, cô thể thử gieo hạt ở đó!
Tiêu Linh Vũ lập tức sang hỏi :
“Mẹ, trong nhà còn hạt giống rau nào ?”
Mẹ Tiêu ngạc nhiên:
“Có chứ. Sao thế, Tiểu Vũ con cũng trồng ?”
Tiêu Linh Vũ gật đầu:
Tửu Lâu Của Dạ
“Vâng, con thử một chút.”
Mẹ Tiêu đáp:
“Được thôi. Con cần loại nào? Để tìm cho.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-canh-tac-giup-toi-phat-tai/chuong-60-lam-rau-kho.html.]
Tiêu Linh Vũ :
“Con lấy mỗi loại một ít.”
“Được!” Mẹ Tiêu đồng ý ngay.
Sau khi rời , Tiêu Linh Dạ thì thào hỏi chị:
“Chị, chị thật sự định nông ?”
Tiêu Linh Vũ gật đầu:
“Ừ, đúng .”
Tiêu Linh Dạ thở dài tiếc nuối:
“Em còn tưởng chị chỉ đùa thôi.”
Tiêu Linh Vũ búng tay trán em trai:
“Em nghĩ chị sẽ đem chuyện đó đùa ?”
Tiêu Linh Dạ gật gù chắc chắn:
“Tất nhiên !”
Tiêu Linh Vũ: “…”
Cô trợn mắt em trai, quyết định thèm đôi co nữa.
Chẳng bao lâu, trở với một đống hạt giống, bày mặt con gái:
“Đây là tất cả hạt giống trong nhà, con xem cần loại nào khác ?”
Tiêu Linh Vũ chăm chú , hạt cải bó xôi, cà tím, cà chua, ớt và bắp cải, đúng mùa để gieo trồng cả.
Cô gật đầu:
“Thế là đủ , .”
Sau đó, Tiêu Linh Vũ cùng dọn dẹp bàn ăn. Mẹ thì nhanh tay lấy d.a.o cắt rau để rau khô, bà thật nhanh, nếu để hàng xóm thấy đám rau khổng lồ thì khó lòng giải thích.
Ba Tiêu thì đồng việc, còn Tiêu Linh Dạ về phòng học bài. Năm nay đang học lớp 12, năm quan trọng nhất.
Tiêu Linh Vũ rửa xong chén bát liền cầm theo mấy túi hạt giống vườn , cô gieo một ít hạt, đó lấy bình nước suối pha loãng chuẩn từ , chọn vài luống rau để tưới thử.
Tiếp đó, cô gian lấy thêm bình khác với tỷ lệ pha khác, tưới lên một nhóm cây khác.
Cứ thế, cô lặp nhiều cho đến khi thấy các mô hình thí nghiệm đủ.
Làm xong, Tiêu Linh Vũ sân giúp phơi rau. Hôm qua cô tưới mỗi loại rau hai cây, nên giờ hai cây bắp cải khổng lồ, hai cây cần tây khổng lồ, hai cây rau mùi khổng lồ, hai cây hẹ khổng lồ, hai cây tỏi khổng lồ và hai cây hành khổng lồ.
Rau mùi với hẹ dù gọi là khổng lồ nhưng cũng quá khác biệt, cả nhà thể ăn hết, cần tây thì để lâu, còn tỏi thì thể dùng nhân bánh bao.
Khi Tiêu Linh Vũ sân, thấy đang tách từng lá bắp cải treo lên cây tre phơi nắng. Chờ nước trong lá khô bớt, bà sẽ thái nhỏ, rải lên sân gạch sạch hoặc phơi giàn tre, đến khi tiếng sào sạt giòn tan khi cầm tay thì thể đem cất.
Rau khô là món đặc sản thôn quê, thể dùng xào hoặc nhân thịt bọc rau khô.
Thấy con gái tới, liền dặn:
“Con tách cây bắp cải , rửa sạch đem phơi nắng .”
Tiêu Linh Vũ gật đầu, bắp cải tuy to khổng lồ, nhưng lá khá mềm, chỉ cần gỡ nhẹ là rời ngay.
Trước , khi còn lên đại học, cô vẫn thường giúp bố ruộng nên động tác quen thuộc.
Cô rửa sạch lá, xâu chúng bằng rơm, đó treo lên cây tre ngoài sân để hong khô.