Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-12-15 01:27:33
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Buổi sớm mùa hạ, ánh nắng còn xua lạnh của đêm, cả thế giới dường như bao phủ bởi một lớp màn mỏng nhẹ nhàng.
Khương Thanh Mạn cưỡi xe ngựa con đường nhỏ dẫn đến trấn Vĩnh An. Khi tia nắng đầu tiên lặng lẽ chiếu rọi xuống, ngọn cỏ, giữa cánh hoa, đều đọng đầy những giọt sương trong suốt lấp lánh.
Khương Thanh Mạn nhớ, hồi nhỏ ở nhà bà ngoại nàng thường dậy sớm, chân trần dạo bước những lối mòn đồng ruộng. Đất chân mềm mại, mang theo ẩm còn sót từ đêm qua, những ngọn cỏ ven đường khẽ lướt qua bắp chân, giọt sương liền theo đó lăn xuống, ướt xiêm y của nàng. Cảm giác mát lạnh , tựa như sự ve vuốt dịu dàng của thiên nhiên, khiến lòng sinh vui sướng.
Cuộc sống hiện giờ dường như trở về thuở ấu thơ. Nàng cảm thấy hạnh phúc, xe ngựa đạp những bước chân vui vẻ tiến về phía trấn.
Nàng hết đến tiệm mộc, tặng cho Chu sư phụ và những khác một hũ nước xua muỗi, đưa cho các ca ca vài hũ, dặn dò họ cách dùng.
Sau đó nàng đến chỗ Tô , Tô oán trách rằng: “Nha đầu, dạo con ? Chẳng thấy bóng dáng con !”
Khương Thanh Mạn xảo quyệt một tiếng: “Tô là gặp là gặp đồ ăn ngon đây!”
“Con nha đầu , con thẳng thắn như , chẳng còn lời nào để .” Tô .
Khương Thanh Mạn lấy hai hũ nước xua muỗi đưa cho Tô . Hắn ngửi thấy mùi hương thanh khiết , tưởng là đồ ăn ngon, định đưa lên miệng uống một ngụm, Khương Thanh Mạn lập tức lên tiếng ngăn : “Tô , dừng mau! Cái để uống, đây là nước xua muỗi!”
Tô thấy tiếng liền dừng , nghi hoặc hỏi: “Nước xua muỗi? Thứ là gì? Sao từng qua !”
Khương Thanh Mạn giải thích công dụng và cách dùng cho . Hắn xong giật kinh ngạc: “Trời sinh vạn vật, vạn vật tương khắc, con muỗi c.ắ.n bao nhiêu năm nay, mà chẳng nghĩ cách chế nước xua muỗi. Nha đầu, quả thật là giang sơn đời nào cũng nhân tài xuất hiện!”
“Tô , chỉ là một chút nước xua muỗi nhỏ nhoi thôi, cảm khái nhiều đến ? Tối nay dùng thử xem ! Trong nhà gì , giờ chút đồ ăn cho nhé.” Khương Thanh Mạn bếp .
Tô Khương Thanh Mạn nấu cơm cho , mắt liền sáng rỡ: “Nha đầu, sáng nay chợ mua dưa chuột, cà chua, còn một con gà, và mấy quả trứng gà.”
Khương Thanh Mạn bếp món dưa chuột đập dập, cà chua xào trứng, thêm một món gà xào ớt.
Tô thừa lúc học trò sách, lén lút bếp mấy bận, khi thì gắp một miếng dưa chuột, khi thì kẹp một đũa trứng, cũng sẽ lén lút dùng tay bốc một miếng thịt gà ăn.
Khương Thanh Mạn Tô tham ăn y như trẻ con, chắc chắn là một “lão ngoan đồng” sai!
Sau khi chào tạm biệt Tô và các ca ca, nàng đến nhà Lưu chưởng quỹ thăm Triệu Dung.
Triệu Dung lúc hồi phục. Nàng thấy Khương Thanh Mạn liền kích động chạy cửa kéo lấy tay nàng: “Muội tử, cuối cùng cũng đến , nhớ lắm! Dạo gì , tướng công nhà còn lâu gặp !”
“Tẩu tử, dạo kinh thành một chuyến, thấy tẩu sắc mặt như , chắc hẳn thể bình phục chứ?”
“Ừm ừm, tử, may mà ! Cả nhà tẩu mới vẹn !”
“Thôi thôi, chuyện qua thì đừng nhắc nữa, tẩu t.ử khỏe mạnh là ! Tiểu chất nhi của ?”
Triệu Dung sai nha bế Lưu Hải đến. Vừa thấy khối thịt trắng nõn , Khương Thanh Mạn lòng tan chảy. Lưu Hải thấy nàng liền mãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-111.html.]
“Muội tử, xem Tiểu Hải thấy là , điều cho thấy phúc khí trời ban đấy!”
“Ha ha , tẩu tử, thật , Tiểu Hải đáng yêu quá.” Khương Thanh Mạn lúc thì sờ tay Tiểu Hải, lúc thì sờ khuôn mặt bụ bẫm của nó, càng càng thích.
Đột nhiên Khương Thanh Mạn thấy cánh tay và m.ô.n.g Tiểu Hải đều những nốt đỏ cứng, hỏi: “Tẩu tử, Tiểu Hải , nhiều nốt cứng như ?”
Triệu Dung thở dài, đau lòng : “Ôi! Đều là do lũ muỗi đáng ghét cắn. Tiểu Hải lẽ còn nhỏ, hợp độc, mỗi muỗi c.ắ.n đều nổi thành một cục cứng, lâu mới thể xẹp xuống!”
Khương Thanh Mạn đến đây, từ trong túi vải lấy hai hũ nước xua muỗi, thần bí : “Tẩu tử, tối nay dùng thử thứ nhé, xoa lên đồ đạc trong nhà, lúc tắm cho Tiểu Hải thì cho một chút nước, đảm bảo tối nay Tiểu Hải sẽ muỗi c.ắ.n nữa.”
“Ôi! Ôi! Được! Muội t.ử mỗi đều như tuyết trung tống thán, nhờ nữa ! À , trưa nay nhất định ở dùng bữa nhé, đến đây nhiều như mà từng ở dùng bữa.” Triệu Dung cảm kích .
“Tẩu tử, yên tâm , đuổi cũng , trưa nay nhất định ở dùng bữa, ha ha!”
“Tốt! Yên tâm , tử, đảm bảo sẽ cho ăn no ăn ngon!” Nói xong liền sắp xếp nha dặn nhà bếp vài món ăn ngon.
Lúc ăn cơm, Triệu Dung Khương Thanh Mạn ưu sầu : “Muội tử, vẫn là tuổi trẻ a, xem mặt trắng mềm mại, da dẻ mịn màng đến nỗi thổi cũng thể vỡ . Muội xem mặt đây, khóe mắt đều là nếp nhăn, đến mùa hạ đen sạm và thô ráp!”
Khương Thanh Mạn đây vẫn luôn nghĩ, như Dung tẩu tử, mười ngón tay dính nước xuân, da dẻ hẳn trắng nõn mềm mại mới đúng. Không hiểu vì , những phu nhân nhà giàu mà nàng từng gặp da dẻ chẳng hề mịn màng.
“Tẩu tử, dùng đồ dưỡng da ?” Khương Thanh Mạn nghi hoặc hỏi.
“Hả? Đồ dưỡng da? À! Muội tử, đang đến phấn mặt ?”
Khương Thanh Mạn lúc mới nhớ thời đại đồ dưỡng da là gì, liền gật đầu.
“Cũng phấn mặt đấy, chỉ là ở tiệm phấn son chỉ mấy thứ đó, dùng cũng chẳng hiệu quả mấy. Bôi lên mặt nhờn , giờ Tiểu Hải , dùng cũng bất tiện, cũng gần như chẳng bôi nữa.”
“Vậy đều trang điểm như thế nào?”
“Chính là khi thoa phấn mặt, bôi thêm phấn thơm. Đương nhiên những gia đình giàu đều dùng bột trân châu. Rồi thoa son môi, dùng mực kẻ mày tô tô lông mày là xong.”
Khương Thanh Mạn lắc đầu, đồ trang điểm và dưỡng da của thời đại quả thực quá khan hiếm. “Tẩu tử, xem dạo thời gian rảnh thì một ít đồ dưỡng da, mang đến cho dùng thử.”
Triệu Dung Khương Thanh Mạn lợi hại, nàng thì đồ dưỡng da chắc chắn sẽ hiệu quả kinh . Vậy thì da dẻ của nàng sẽ khôi phục vẻ trẻ trung, nghĩ nàng liền kích động.
“Thanh Mạn, đúng là quý nhân của tẩu đấy! Tẩu thật cảm ơn thế nào.”
“Tẩu tử, đừng khách khí như , ban đầu Lưu chưởng quỹ cũng giúp nhiều, thùng vàng đầu tiên của chính là do Lưu chưởng quỹ ban cho! Trồng thiện nhân gặt thiện quả!”
“Thanh Mạn, nếu thứ đồ dưỡng da đó, thể mở một cửa hàng, trấn lớn như , những quý phu nhân chính là thiếu những thứ .” Triệu Dung suy nghĩ .
“Ừm! Tẩu tử, sẽ suy nghĩ!” Khương Thanh Mạn cảm thấy đây chắc là một ý ! Nàng về nhà nghiên cứu kỹ càng!