Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-12-15 05:12:35
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tình hình Đông Thịnh quốc gần đây định, Tây Định quốc cuối cùng cũng gửi thư nhượng hai thành trì, Tiêu Dật Thần cuối cùng cũng thể thở phào trong cục diện hỗn loạn. Độc tố giải, hồi phục .
Vừa tỉnh , vội vàng hỏi: “Ai cứu ?” Trong giấc ngủ, giọng quen thuộc đó vẫn luôn văng vẳng bên tai, tỉnh , nhưng dường như níu kéo trong mơ, khiến mãi thể tỉnh dậy.
Tên nô tài bên cạnh dọa giật , lập tức quỳ xuống: “Vương gia, là một cô nương cứu ngài, đáng tiếc lúc đó nô tài mặt tại hiện trường, tên nàng.”
“Đi tra cho bổn vương!”
Tên nô tài nhận lệnh lập tức lui xuống, cho thông báo cho Hoàng thượng Nhiếp Chính Vương tỉnh , còn thì dò la tên của cô nương .
Không lâu , vội vã trở về, tâu với Nhiếp Chính Vương: “Vương gia, là một cô nương tên Khương Thanh Mạn cứu ngài, cô nương đó xuất từ thôn dã, nhưng y thuật xuất quỷ nhập thần, ngay cả Thái y viện các Thái y cũng tự thán bằng!”
Thật sự là nàng! Thật sự là nàng! Hắn nội tâm cuồng hỉ, kích động đến mức giọng cũng run rẩy. “Cô nương , mau mời nàng đến!”
Tên nô tài thấy chủ t.ử nhà còn vẻ bình tĩnh lạnh lùng như , đó là vẻ mặt kích động, vì , trả lời: “Vương gia, cô nương đó ở trong hoàng cung hơn hai mươi ngày, mấy hôm khởi hành về nhà .”
Vẻ mặt cuồng hỉ của Nhiếp Chính Vương lập tức lạnh xuống, hóa nàng rời ! lúc , Hoàng thượng và Hoàng hậu vội vã chạy đến, “Hoàng nhi, con khá hơn chút nào ?”
Tiêu Dật Thần cung kính gật đầu, hai hàn huyên một hồi lâu. Đông Thịnh Đế thấy vẻ mặt tiều tụy của con trai, dặn dò đám nô tài chăm sóc liền lo việc.
Ngày tháng trôi qua, cuối cùng thể cũng dần dần khỏe . Những ngày bận rộn vẫn khiến quên nàng, ngược , mỗi khi chạm đến tâm tư, nỗi nhớ nhung càng tăng lên gấp bội.
Ngày rằm tháng tám qua, liền xe ngựa thẳng tiến đến Vĩnh An trấn. Trong lòng hoảng loạn, phấn khích, xen lẫn quá nhiều nỗi nhớ.
Trong thời gian dưỡng bệnh, Ngô Nhược Khiêm kể cho nhiều chuyện xảy với Khương Thanh Mạn trong hoàng cung và những chuyện ở Vĩnh An trấn. Vừa đến Vĩnh An trấn, liền thẳng đến Hoa Nhan Các, Trương Thiết Sinh thấy phận bất phàm, liền đoán là bằng hữu của Khương Thanh Mạn.
“Dẫn tìm nàng!” Tiêu Dật Thần chỉ mấy chữ , mấy ở Hoa Nhan Các liền cảm nhận uy áp đến từ kẻ bề .
Trương Thiết Sinh run rẩy hỏi: “Có Thanh Mạn ?”
Tiêu Dật Thần lẽ cảm thấy dọa họ , sắc mặt cố gắng dịu xuống một chút: “Chúng là cố nhân, gặp nàng!”
Hắn dẫn theo bộ hạ đến Khương Gia Thôn, chỉ lặng lẽ xe ngựa của Trương Thiết Sinh, thỉnh thoảng hỏi thăm chuyện của Khương Thanh Mạn.
Trương Thiết Sinh cũng kẻ ngốc, chỉ cần nhắc đến ba chữ Khương Thanh Mạn, giọng của lập tức trở nên dịu dàng, xem đây là một ái mộ Thanh Mạn.
Cuối cùng cũng đến Khương Gia Thôn, trái tim treo lơ lửng của Nhiếp Chính Vương ngày càng căng thẳng, nàng khỏe , nàng nhớ .
“Thanh Mạn, ở nhà , tìm .” Trương Thiết Sinh cửa lớn tiếng gọi.
“Ấy, Thiết Sinh ca, ở hậu viện, cứ , ai ạ?” Khương Thanh Mạn thấy thấy tiếng.
Trương Thiết Sinh dẫn Tiêu Dật Thần hậu viện, chỉ thấy Khương Thanh Mạn đang gắng sức dịch chuyển một chiếc vò lớn. Vì dùng sức mà mặt nàng ửng hồng, càng tôn lên vẻ tựa như hoa đào tháng ba của nàng.
“Thanh Mạn, xem quen , là cố nhân của , gặp , liền dẫn đến.” Trương Thiết Sinh .
Khương Thanh Mạn ngẩng đầu lên, khoảnh khắc bốn mắt , tim nàng dường như hụt mất một nhịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-153.html.]
Tiêu Dật Thần cảm thấy cổ họng lúc ngàn lời với Khương Thanh Mạn, nhưng cuối cùng thốt chỉ là một câu: “Đã lâu gặp.”
“Tiêu Dật Thần, biệt lai vô dạng!” Khương Thanh Mạn cũng đáp bốn chữ.
Trương Thiết Sinh cũng thức thời, lập tức rời khỏi hậu viện, lo chuyện khác.
Thật , ngay khoảnh khắc Khương Thanh Mạn thấy Tiêu Dật Thần, trong lòng nàng vạn phần suy tính.
Kể từ khi hai chia tay trong hang động, đây thể coi là gặp gỡ thứ hai đúng nghĩa. Tiêu Dật Thần mắt nàng, ngày càng hiện rõ vẻ cương nghị, tuấn tú, toát lên một khí chất vương giả bẩm sinh.
Khương Thanh Mạn trong thời gian cũng trải qua nhiều điều, hình dường như cao hơn một chút, dáng vẻ cũng trở nên thanh tú hơn, toát lên vẻ kiên cường và linh động.
“Tiêu Dật Thần, đột nhiên đến đây? Thân thể thế nào ?” Khương Thanh Mạn hỏi .
“Ta bình phục. Tại nàng đợi tỉnh mới rời ? Nàng …” Nhiếp Chính Vương đường đường chính chính lúc tỏ vẻ ngượng ngùng.
“Đã gì cơ, nhớ ư?” Khương Thanh Mạn thẳng thắn hỏi.
Tiêu Dật Thần lập tức đỏ mặt, nàng trực tiếp như . Nhìn thấy đôi mắt nghiêm túc của Khương Thanh Mạn, cũng trịnh trọng gật đầu.
“Hôm đó Tô tặng hắc ngọc ban chỉ cho là chấp nhận , còn tưởng ông phóng đại. Ta hỏi nàng, đây là thật ?”
Nhiếp Chính Vương thầm nghĩ: Nàng thể ý nhị một chút ? Nàng hỏi thế thể chống đỡ nổi.
“Hắc ngọc ban chỉ là vật mẫu để cho , là để cho con dâu tương lai của bà .” Nói xong câu , mặt đỏ bừng.
Khương Thanh Mạn vốn là hiện đại, cách biểu đạt tình yêu càng trực tiếp hơn. Nhìn Nhiếp Chính Vương mặt đỏ bừng, nàng bật thành tiếng.
“Không ngờ nha ngờ, đường đường là Nhiếp Chính Vương của Đông Thịnh quốc mà e thẹn đến , sẽ là nữ t.ử đầu tiên yêu thích chứ?” Khương Thanh Mạn tuy hỏi nhẹ như mây gió, nhưng trong lòng chút căng thẳng.
“Ừm, nàng là đầu tiên, cũng sẽ là duy nhất.” Tiêu Dật Thần đưa một câu trả lời thỏa đáng. Khương Thanh Mạn xong chỉ cảm thấy tâm thần vui vẻ.
Buổi tối, cha Nương nàng về, nam t.ử xa lạ liền hỏi: “Mạn Nhi, đây là ai?”
Khương Thanh Mạn chút do dự đáp: “Cha! Nương,! Đây là Tiêu Dật Thần, là kinh thành, chúng quen lâu. Chàng đến tìm con là việc trọng yếu cần thương nghị!” Nói xong còn nháy mắt với Tiêu Dật Thần.
Tiêu Dật Thần mặt đỏ bừng chào hỏi hai , “Bá phụ Bá mẫu khỏe!”
Triệu thị và Khương Trung nam t.ử quý khí bức mặt, liền đoán định đây tuyệt bình thường. Hai hỏi đông hỏi tây, Tiêu Dật Thần đều kiên nhẫn trả lời, trông vẻ giống rể đầu mắt nhạc phụ nhạc mẫu .
Chạm đến những chủ đề nhạy cảm, may mắn Khương Thanh Mạn kịp thời giải vây, bữa cơm trôi qua trong tiếng líu lo của Khương Thanh Mạn.
Khương Thanh Mạn dẫn Tiêu Dật Thần đến sân nhà . Tiêu Dật Thần thấy những loại trái cây quý hiếm thì vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ phu nhân tương lai của quả nhiên lợi hại. Khương Thanh Mạn còn khoe với rượu trái cây tự ủ, hứa rằng đến là thể mở hũ thưởng thức .
Triệu thị một bộ chăn đệm mới ở tây sương phòng, xịt lên chút nước hoa. Tiêu Dật Thần giường trăng ngoài cửa sổ, lúc cảm thấy vô cùng an lòng.