Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-12-15 05:12:41
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không lâu , hậu quả của Tả d.ư.ợ.c bắt đầu hiển hiện trong quân doanh Tây Định quốc. Đầu tiên là vài tiểu binh ôm bụng, mặt mày trắng bệch kêu đau bụng, ngay đó, ngày càng nhiều xuất hiện triệu chứng tương tự.
Cả quân doanh lập tức nổ tung, từng binh sĩ ôm bụng, chạy toán loạn như ruồi đầu, lũ lượt kéo về phía nhà xí.
Các tướng quân cũng thoát khỏi. Những vị tướng lĩnh uy phong lẫm liệt ngày , giờ đây cũng chẳng màng hình tượng, chạy thục mạng đến nhà xí. Cảnh tượng đó quả thực hỗn loạn vô cùng. Một binh sĩ kịp nữa, trực tiếp ị quần, mùi hôi thối tức khắc lan tỏa khắp nơi.
Tình hình như đếm xuể, chẳng mấy chốc, một mùi vị buồn nôn lan khắp quân doanh, binh sĩ tiêu chảy rên rỉ đau đớn.
Họ chuyện gì đang xảy , bắt đầu đoán mò lung tung. Không ai hô lên một câu: “Nhất định là do thức ăn vấn đề!” Lập tức, đều chĩa mũi dùi đầu bếp.
Một vị tướng quân phẫn nộ xông nhà bếp, một lời liền g.i.ế.c c.h.ế.t đầu bếp đang trực ban. Người đầu bếp đáng thương, đến c.h.ế.t cũng hiểu vì gặp họa . Lúc , quân doanh loạn như một nồi cháo, còn kỷ luật và trật tự như ngày .
Tiêu Dật Thần tin quân doanh Tây Định quốc xảy hỗn loạn như là ba ngày , trong lòng kinh ngạc vui mừng. Y thâm , đây là một cơ hội tuyệt vời để tấn công.
Y triệu tập các tướng lĩnh bàn bạc, “Lúc quân nghỉ ngơi đầy đủ, mà quân doanh địch đang đại loạn, đây là thời cơ để chúng phản công.” Các tướng lĩnh đều gật đầu đồng tình.
Tiêu Dật Thần và các tướng lĩnh một hồi bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng chốt kế hoạch tác chiến. Họ thâm , quân doanh Tây Định quốc đang đại loạn, chính là thời cơ tuyệt vời để nhất cử đ.á.n.h bại, tuyệt đối thể bỏ lỡ.
Theo lệnh một tiếng, tiếng trống trận vang lên, tiếng trống “đùng đùng đùng” khích lệ sĩ khí của mỗi tướng sĩ.
Tiêu Dật Thần khoác chiến giáp, cưỡi lưng ngựa cao lớn, ánh mắt kiên nghị sắc bén, lớn tiếng hô hào: “Tướng sĩ ơi, quân địch giờ đây đang đại loạn, chính là lúc chúng lập công lớn! Theo xung phong, đ.á.n.h lui địch quân, bảo vệ quốc gia!”
“G.i.ế.c! G.i.ế.c! G.i.ế.c!” Các binh sĩ đồng thanh hô vang, tiếng hô chấn động trời đất, mang theo khí thế xông pha vô địch cuốn về phía quân doanh địch.
Lúc , quân doanh Tây Định quốc đang bao trùm bởi mùi hôi thối và khí hoảng loạn. Các binh sĩ tiêu chảy hai ba ngày, hai chân run rẩy mềm nhũn, ngay cả thẳng cũng vô cùng khó khăn. Nghe tiếng trống trận vang trời, trong lòng họ tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.
Đội quân Tây Định quốc miễn cưỡng tập hợp , còn kịp hồi phục sự hỗn loạn và suy yếu, thì quân đội của Tiêu Dật Thần xông đến mắt.
Tiêu Dật Thần đầu, cây trường thương trong tay múa may, nơi nào y qua, quân địch đều ngã xuống. Các binh sĩ theo sát phía , dũng mãnh g.i.ế.c địch, thế thể cản phá.
Quân địch sự tấn công của quân đội Tiêu Dật Thần, sức phản kháng. Thể trạng yếu ớt của bọn chúng căn bản thể chống đỡ chiến đấu, nhanh liền tan tác. Trên chiến trường, họ chạy trốn khắp nơi, một nữa bỏ giáp vứt khí giới, tiếng kêu la t.h.ả.m thiết vang lên liên hồi.
Sau một trận kịch chiến, Tây Định quốc đại bại mà tháo chạy. Quân đội Đông Thịnh quốc thừa thắng xông lên, đuổi bọn chúng khỏi biên giới. Trận chiến , cuối cùng kết thúc với chiến thắng của Đông Thịnh quốc.
Khói lửa biên giới dần tắt, đại địa trở bình yên. Tiêu Dật Thần mảnh đất từng chiến hỏa tàn phá , trong lòng cảm khái vạn phần. Y , chiến thắng dễ dàng , thể thiếu sự chiến đấu đẫm m.á.u của các tướng sĩ, càng thể thiếu sự ủng hộ và cống hiến thầm lặng của Khương Thanh Mạn phía .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-159.html.]
Và lúc , Khương Thanh Mạn đang dốc lực công việc cấp cứu thương binh căng thẳng trong hang núi. Trong hang tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng, các thương binh la liệt những chiếc giường tạm bợ, tiếng rên la đau đớn vang lên ngớt.
Nhiều vết thương của thương binh thật kinh khủng, ít cánh tay hoặc chân c.h.é.m chỉ còn một nửa lủng lẳng, m.á.u chảy như suối, thấm đỏ cả đám cỏ khô bên .
Lại do vết thương quá nặng mà hôn mê bất tỉnh, mặt mũi trắng bệch như giấy. Khương Thanh Mạn xuyên qua giữa các thương binh, ánh mắt kiên định và tập trung, những giọt mồ hôi to như hạt đậu ngừng lăn xuống trán, nhưng nàng kịp để ý.
Nàng nhanh chóng đến bên cạnh một binh sĩ trẻ tuổi cánh tay gần như đứt lìa. Binh sĩ đó cánh tay đang chực rụng rời, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, lẩm bẩm: “Xong , thể trận g.i.ế.c địch nữa…” Nói xong liền ôm mặt rống.
Khương Thanh Mạn lập tức an ủi y: “Đừng bỏ cuộc, tin ! Ta nhất định sẽ giúp phục hồi như ban đầu!” Binh sĩ cô nương mắt trông còn nhỏ tuổi hơn , trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng nhiều hơn là bán tín bán nghi. Cánh tay đứt thể phục hồi như ban đầu ?
Sau đó nàng đến mặt các thương binh khác, mỗi cho một viên Nhân Sâm Nguyên Khí Hoàn, để đảm bảo cơ thể họ thể chịu đựng cho đến khi nàng chữa trị.
Với những thương binh thương nhẹ, nàng thành thạo lấy băng gạc, nhanh chóng cầm m.á.u và băng bó.
Đối với những thương binh m.á.u chảy ngừng, Khương Thanh Mạn liền nhanh chóng lấy bột cầm m.á.u đặc chế mang theo, rải đều lên vết thương.
Làm xong tất cả những việc , nàng đến chỗ binh sĩ trẻ tuổi thương , khẽ an ủi: “Yên tâm, chỉ cần uống t.h.u.ố.c đúng giờ, phối hợp điều trị, cánh tay của nhất định sẽ lành .”
Tiểu chiến sĩ vẻ mặt mờ mịt . Khương Thanh Mạn lấy t.h.u.ố.c mê, tiêm cho y một mũi, nhanh cánh tay y liền mất tri giác. Khương Thanh Mạn lập tức lấy kim chỉ khâu vết thương cho y.
Những thương binh còn tỉnh táo xung quanh hành động khó hiểu của Khương Thanh Mạn, bối rối hỏi: “Cô nương, khâu là thể lành , Tiểu Cương đau chút nào ?”
“Phải đó, mũi kim xuyên qua da thịt , Tiểu Cương vẫn trấn tĩnh như ?”
Ngay cả chiến sĩ tên Tiểu Cương cũng vô cùng bối rối, “Sao cảm thấy đau chút nào?”
Khương Thanh Mạn giải thích: “Đây là bởi vì tiêm cho một loại t.h.u.ố.c tên là ‘Ma Phí Tán’ để tạm thời mất tri giác, nửa canh giờ sẽ tri giác. Chốc nữa ai cần phẫu thuật đều sẽ tiêm loại t.h.u.ố.c .”
Các thương binh xung quanh đều kinh ngạc tột độ, đời thứ kỳ diệu như , tiêm là cảm thấy đau nữa ? Vậy thì những nỗi đau mà họ từng chịu đây đều là vô ích ?
Họ bán tín bán nghi về phía Tiểu Cương, Tiểu Cương vẻ mặt tươi , thoải mái. Cánh tay y chiếc kim dài đ.â.m xuyên qua da thịt hết đến khác mà dường như liên quan gì đến y. Lúc đó họ mới tin Khương Thanh Mạn là thật!
Sau khi chữa trị cho Tiểu Cương xong, nàng bận rộn khâu vết thương cho những khác, họ đều cảm thấy đau đớn. Các binh sĩ Khương Thanh Mạn đầy lòng ơn, đôi môi run rẩy, nhưng bày tỏ lòng cảm tạ trong lòng như thế nào.
Từng thương binh một, sự cứu chữa của Khương Thanh Mạn, tình hình dần định. Những binh sĩ vốn tuyệt vọng, thấy y thuật tinh xảo và lời hứa kiên định của Khương Thanh Mạn, trong lòng bùng lên hy vọng. Họ bóng dáng bận rộn của Khương Thanh Mạn, ánh mắt tràn đầy cảm kích và kính phục.