Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:07:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giờ ngọ, hai Phương Cường và Phương Cương đếm những đồng tiền đồng trong tay, “Tiểu thư, cô thật sự quá lợi hại, chúng trong chốc lát kiếm hơn 30 lạng bạc.”

Lý Phương Phỉ : “Bản lĩnh của Thanh Mạn nhà chúng lớn lắm đó, đây là vì hết hàng . Nếu nguồn hàng đầy đủ, tăng lên vài chứ chỉ thế.”

Ăn cơm trưa xong, Khương Thanh Mạn định nghỉ ngơi một lát, thì Chu Toàn Chu sư phụ của tiệm mộc tới, thấy vẻ mặt ông đầy lo lắng, Khương Thanh Mạn hỏi: “Chu sư phụ, chuyện gì , tiệm mộc xảy chuyện gì ?”

Chu sư phụ vội vàng lắc đầu, “Tiệm mộc chuyện gì, là từ làng Khương gia đến nhắn lời, rằng hai lão gia bà lão nhà họ Khương đến nhà cô gây sự lớn. Nói gì mà hại con trai ông gì đó, trong làng cũng hiểu ý gì. Cũng cô ở , đành phái đưa thư đến Lỗ Ban Ốc.”

Khương Thanh Mạn một cái là chuyện gì . Nàng lập tức bảo hai họ Phương lái xe ngựa chở nàng vội vã về làng Khương gia.

Sáng nay, Khương lão đầu và Khương lão thái như hung thần ác sát tìm đến nhà, hai sắc mặt u ám, trong mắt tràn đầy oán độc.

Hóa , mấy ngày nay cả nhà đều rảnh rỗi, hai lão gia bà lão dẫn theo Khương Hiển và Khương Minh Kinh thành. Mặc dù họ ôm lòng nghi ngờ lời Khương Thanh Mạn , nhưng sợ bỏ lỡ cơ hội phú quý, nên đến Kinh thành xem con trai lớn của họ thật sự còn sống .

Đến Kinh thành khi dò hỏi nhiều nơi, mới con trai Ngụy Quốc Công là Ngụy Thư Minh vì tình nghi mưu hại công chúa và hoàng tử, phán xử trảm hậu thu.

Tại ngã tư chợ rau vô cùng náo nhiệt của Kinh thành, khí ngột ngạt đến mức khiến khó thở. Một nam t.ử sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt tuyệt vọng quỳ ở đó, xung quanh là quan binh như hổ sói, đang chờ đợi giờ ngọ ba khắc đến, thi hành hình phạt c.h.é.m đầu.

Cả nhà Khương lão đầu theo đám đông chen chúc, vô tình thấy nam t.ử đang quỳ mặt đất . Ông chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mạnh, dường như cái gì đó đ.á.n.h trúng. Nam t.ử mắt, dung mạo giống hệt khi còn trẻ, nét mày, đường nét, khiến ông xác nhận, đây chính là con trai lớn thất lạc nhiều năm của .

Khương lão thái thấy, theo ánh mắt của Khương lão đầu, tức thì, nước mắt giàn giụa. Hai màng lời can ngăn của khác, bưng một đĩa há cảo mua, lảo đảo chạy lên , miệng đau thương kêu gào: “Con ơi, con ơi, con trai của Nương,, con thật sự còn sống …”

Ngụy Thư Minh thấy tiếng, ngẩng đầu lên, thấy cha Nương tướng mạo tương tự , trong mắt lóe lên một tia thần sắc phức tạp đan xen giữa kinh ngạc và tuyệt vọng, ngay đó liền lớn: “Cha, Nương,, cứu con, con còn c.h.ế.t…” Tiếng mang theo nỗi sợ hãi và van xin vô tận, trong đám đông ồn ào càng thêm thê lương.

Những xung quanh xem náo nhiệt nhao nhao bàn tán: “Cách đây lâu Ngụy Thư Minh con ruột của Ngụy Quốc Công, hóa là thật! Chẳng lẽ hai lão gia bà lão mới là cha Nương ruột của ?”

Khương lão thái lao đến bên Ngụy Thư Minh, đưa há cảo đến miệng , thành tiếng : “Con ơi, ăn miếng há cảo , Nương sẽ lập tức tìm cách cứu con…” Ngụy Thư Minh run rẩy môi, c.ắ.n một miếng há cảo, nước mắt hòa cùng nhân há cảo nuốt xuống.

Tuy nhiên, luật pháp vô tình. Giờ ngọ ba khắc đến, đao phủ vung tay đao hạ xuống, đầu Ngụy Thư Minh lăn xuống, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe khắp Khương lão thái.

Khương lão thái lập tức sững tại chỗ, ánh mắt trống rỗng, dường như linh hồn cũng theo sự của con trai mà tan biến. Khương lão đầu lao lên , ôm chặt Khương lão thái, nước mắt già giàn giụa, tiếng của hai vang vọng ở ngã tư chợ rau, khiến những mặt đều khỏi xót xa.

Thi thể của Ngụy Thư Minh đó treo lên cổng thành, để phô bày sự uy nghiêm của luật pháp. Khương lão đầu và Khương lão thái chân hoàng thành dám ngang ngược, nhưng vẫn mang theo tâm trạng bi thống tìm kiếm một lượt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-173.html.]

Họ tìm kiếm khắp nơi chân thành lầu, chỉ mong thể tìm thấy một chút di vật của con trai. Cuối cùng, trong một góc khuất, Khương lão thái nhặt một chiếc giày của con trai, nàng như nhặt báu vật mà ôm chặt trong lòng, dường như đó là ấm cuối cùng con trai để .

Cả nhà thất thần về nhà, cẩn thận chôn cất chiếc giày . Mỗi khi thêm một nắm đất, hận ý trong lòng tăng thêm một phần. Họ cảm thấy, tất cả những chuyện đều là của Khương Thanh Mạn, nếu nàng thể sớm hơn một chút cho họ con trai còn sống, lẽ thể nghĩ cách cứu .

Trở về làng Khương gia , mấy càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng nhịn tìm đến nhà Khương Thanh Mạn tính sổ, thế là mới cảnh tượng loạn, lăn lộn đó.

Mấy thấy Khương Thanh Mạn nhà, liền bàn bạc với tại chỗ, những hành động quá đáng hơn. Bọn họ hung hăng quát lớn với Khương Trung: “Hôm nay các ngươi tự nguyện dâng ngôi nhà ba sân của cho chúng , thì chuyện mới coi như xong!”

Khương Trung giận dữ : “Nằm mơ ! Cút hết cho !” Y dốc sức phản kháng, Phùng Đào cũng chạy tới giúp. Tiếng gầm thét, gào của mấy bọn họ thu hút hàng xóm xung quanh đến.

Mọi cảm kích sự chăm sóc của Khương Thanh Mạn dành cho , đều sức khuyên can, kéo giằng co, để đề phòng Khương Trung và Triệu thị đánh.

Khương Thanh Mạn vì lo lắng cho cha Nương,, thúc giục Phương Cương tăng tốc, nhanh đến Khương Gia Thôn. Vừa xuống xe ngựa, nàng thấy một đám trong nhà , trong viện vang lên từng trận tiếng lóc và đe dọa.

Khương lão thái thấy Khương Thanh Mạn, liền nhảy dựng lên mắng chửi: “Đồ tiện chủng vô lương tâm , vì sớm cho chúng Thư Minh còn sống? Bây giờ nó c.h.ế.t , ngươi hài lòng lắm !”

Trong lòng Khương Thanh Mạn chút gợn sóng, thấy cha Nương , nàng mới yên tâm. Nàng lạnh lùng đáp : “Ta nghĩa vụ gì mà cho các ngươi ? Nó phạm tội tày trời, kết cục như là đáng đời!”

Khương lão thái thấy Khương Thanh Mạn cứng rắn như , lập tức ngã vật đất, tiếp tục giở trò ăn vạ, lăn lộn gào : “Mọi mau tới phân xử , con nha đầu vô lương tâm , hại c.h.ế.t con trai lớn của , còn dám ngang ngược như !” Khương lão gia cũng hùa theo bên cạnh, miệng lầm bầm c.h.ử.i rủa.

Khương Thanh Mạn thấy tình cảnh , lửa giận bỗng “bùng” lên. Nàng vài bước lao lên phía , nhắm Khương lão gia, Khương lão thái, Khương Minh và Khương Hiển, “đôm đốp đôm đốp” mỗi tát một trận thật mạnh.

Khương Thanh Mạn tay dứt khoát, mấy đ.á.n.h đến chút sức chống cự, từng một ôm mặt, mặt đầy vẻ kinh ngạc và sợ hãi.

“Đám vô các ngươi, dám thừa lúc ở đây mà ức h.i.ế.p cha Nương !” Khương Thanh Mạn trợn mắt giận dữ, quát lớn.

“Cái nhà là của nhà , liên quan gì tới các ngươi! Khương Thanh Mạn dễ chọc, các ngươi còn dám tới nữa, sẽ tiễn các ngươi xuống địa ngục!”

Khương lão gia và những khác đ.á.n.h đến choáng váng, bọn họ ngờ Khương Thanh Mạn càng lúc càng lớn gan, hơn nữa tay tàn nhẫn đến .

Khương lão thái đất, còn tiếp tục lóc loạn, nhưng ánh mắt sắc lạnh của Khương Thanh Mạn dọa cho nuốt ngược lời định bụng.

Khương Thanh Mạn kể cho dân làng những chuyện bẩn thỉu mà Khương lão gia năm xưa, con trai c.h.ế.t vứt bỏ nơi hoang vắng, còn trộm con của khác. Dân làng càng càng tức giận, đều nhao nhao chỉ trỏ mắng c.h.ử.i bọn họ.

 

Loading...