Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 183

Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:07:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Thanh Mạn cùng đoàn đường trở về nhà, từ xa thấy một ngôi làng nhỏ ngăn cách bởi một cây cầu. Nàng nghĩ về nhà cũng tạm thời việc gì gấp, liền hăng hái bảo Phương Cương và Phương Cường kéo xe ngựa rẽ sang phía Tây.

Xe ngựa chậm rãi tiến về phía làng nhỏ, suốt đường phong cảnh như tranh vẽ, xa xa núi non trùng điệp. Đến gần làng, Khương Thanh Mạn liền nhiệt tình bắt chuyện với dân làng. May mắn là trong làng đều vô cùng chất phác lương thiện, đối mặt với những câu hỏi của Khương Thanh Mạn, họ nấy. Khương Thanh Mạn lúc mới , đây là ngôi làng cực nam của Bắc Hi quốc.

Khương Thanh Mạn lấy một ít điểm tâm mua chia cho lũ trẻ đang vây xem, từng đứa một chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô cùng vui vẻ, đứa nào đứa nấy đều tặng nàng món bảo bối quý giá nhất của . Khương Thanh Mạn thầm nghĩ: Quả nhiên trẻ con khắp thế giới đều đáng yêu như !

Rời khỏi làng nhỏ, Khương Thanh Mạn cùng đoàn tiếp tục , hỏi thăm, đến một trấn nhỏ gần đó. Vừa đặt chân trấn, Khương Thanh Mạn liền phát hiện ở đây khắp nơi đều là quầy hàng bán lưu huỳnh. Nàng tò mò bèn hỏi một bán hàng về lý do.

Hóa , Bắc Hi quốc từ khi nào say mê luyện chế đan dược, cho rằng uống đan d.ư.ợ.c thể kéo dài tuổi thọ, cường kiện thể. Mà trong lãnh thổ Bắc Hi quốc vài ngọn núi lửa đang hoạt động, mỗi ngày đều sản sinh lượng lớn lưu huỳnh, đây liền trở thành nguyên liệu quan trọng để luyện chế đan dược. Một dân làng gần đó liền nhặt lưu huỳnh gần miệng núi lửa mang trấn nhỏ bán.

Khương Thanh Mạn những đống lưu huỳnh , trong lòng khẽ động. Lưu huỳnh chỉ thể dùng để chế tạo t.h.u.ố.c súng, mà trong y học bào chế cũng công dụng nhất định, hơn nữa giá cả ở đây cực kỳ rẻ, quả là một cơ hội ngàn năm một.

Nàng chút do dự, lợi dụng gian của , mua lượng lớn lưu huỳnh từ tay dân làng. Dân làng thấy sẵn lòng mua lượng lớn, đều vô cùng vui mừng, nhao nhao lấy lưu huỳnh dự trữ của nhà .

Khương Thanh Mạn thu mua, trò chuyện với dân làng, hiểu thêm về nguồn gốc lưu huỳnh và tình hình luyện đan ở Bắc Hi quốc. Chẳng mấy chốc, nàng thu hoạch một lượng lưu huỳnh đáng kể, lòng mãn nguyện bước lên đường trở về Đông Thịnh quốc.

Nàng thầm nghĩ, chuyến ngoài , quả nhiên hề uổng phí, chỉ mua lượng lớn lương thực ở Nam Thụy quốc, mà còn bất ngờ thu hoạch nhiều lưu huỳnh đến , đúng là thu hoạch bội thu.

Sau mấy ngày bôn ba, Khương Thanh Mạn cuối cùng cũng trở về nhà ở Đông Thịnh quốc. Vừa về đến nhà, cha Nương đón, trong mắt tràn đầy vui mừng và quan tâm.

Họ mật kéo tay Khương Thanh Mạn, hỏi han đủ điều, tựa như thế nào cũng đủ. Khương Thanh Mạn gương mặt quen và hiền hậu của cha Nương,, trong lòng tràn đầy ấm áp, mệt mỏi đường lập tức tan biến nhiều.

Cha Nương sớm một bàn đầy ắp những món ăn mà Khương Thanh Mạn yêu thích, những món cơm nóng hổi tỏa mùi hương hấp dẫn.

Lúc là cuối tháng Mười, thời tiết Đông Thịnh quốc se lạnh, lá cây trong sân vàng úa một mảng lớn. Gió thu thổi qua, lá cây xào xạc, từng chiếc rơi rụng, tựa như trải một tấm t.h.ả.m vàng óng lên mặt đất.

Cả nhà quây quần bên bàn ăn, vui vẻ hòa thuận dùng bữa. Khương Thanh Mạn ăn món cha Nương , kể cho họ về những trải nghiệm chuyến , từ sự phồn hoa của Nam Thụy quốc đến những điều kỳ lạ ở Bắc Hi quốc, cha Nương đến say sưa, lúc thì kinh ngạc, lúc thì tán thưởng.

Khương Thanh Mạn đang vui vẻ trò chuyện cùng cha Nương,, ánh mắt quét một vòng trong nhà, đột nhiên phát hiện vợ chồng Phùng Đào ở đó, trong lòng khỏi chút nghi hoặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-183.html.]

Khương Trung thấy , lập tức hiểu ý con gái, giải thích: "Thanh Mạn, vợ chồng Phùng Đào cảm thấy cứ ở nhà chúng mãi thì phiền. Ta cũng hai họ luôn cẩn trọng, nên nhờ thôn trưởng giúp đỡ, tìm cho họ một căn nhà trống trong làng để ở. Các đứa nhỏ đều học ở trấn , hai họ mỗi ngày vẫn sẽ đến nhà chúng việc."

Khương Thanh Mạn xong, khẽ gật đầu, nàng cũng tán thành sự sắp xếp thỏa đáng của phụ . "Như cũng , họ chỗ ở riêng, cũng tự do hơn một chút." Khương Thanh Mạn .

Khương Trung gật đầu: “Hai vợ chồng họ thật thà chịu khó, nhà cũng quả thực cần giúp đỡ, hỗ trợ lẫn nhất.”

Ngay lúc , một tràng tiếng vui vẻ từ ngoài sân vọng . Thì là đám trẻ con trong thôn tin Khương Thanh Mạn trở về, chúng như bầy sẻ nhỏ líu lo, gọi bạn kéo bè ùn ùn đổ về nhà họ Khương. Từng đứa mắt sáng như , tràn đầy hiếu kỳ về thế giới bên ngoài, nhao nhao đòi Khương Thanh Mạn kể chuyện lạ mà nàng thấy.

Khương Thanh Mạn lũ trẻ thơ ngây đáng yêu , mặt nàng tràn ngập nụ thiện. Nàng vội vàng từ trong phòng lấy các loại bánh ngọt và hoa quả mua ở Nam Thụy Quốc, mời gọi lũ trẻ đến ăn. Những loại bánh kiểu dáng tinh xảo, còn hoa quả cũng là những giống quý hiếm mà lũ trẻ thường ngày khó lòng thấy .

Lũ trẻ vây quanh với , sốt ruột nếm thử. “Oa, cái bánh ngọt quá, ngon hơn tất thảy những gì từng ăn!” Một bé gái hai mắt híp thành một đường, hớn hở .

“Phải đó đó, còn quả nữa, c.ắ.n giòn tan, hương vị thật đặc biệt!” Một bé trai đầu hổ não hổm ăn lầm bầm phụ họa.

Khương Thanh Mạn dáng vẻ thỏa mãn của lũ trẻ, trong lòng tràn đầy niềm hoan hỉ. Nàng bắt đầu kể cho lũ trẻ những gì thấy ở Nam Thụy Quốc, từ những chợ búa phồn hoa náo nhiệt, đến những nơi giao dịch lương thực chất cao như núi, những câu chuyện ly kỳ rợn trong hoàng cung. Lũ trẻ say sưa, mắt chớp, miệng nhỏ hé, như thể đưa đến một thế giới mới.

Lo liệu xong những việc vặt vãnh trong nhà, Khương Thanh Mạn khắp căn phòng đầy ắp những món đồ lạ lùng nàng thu thập từ Nam Thụy Quốc và dọc đường , trong lòng tính toán. Nàng sang với cha Nương,: “Cha, Nương,, nghĩ nên đem những thứ chia sẻ cho các hộ gia đình trong thôn, để cùng nếm thử. Chúng ở thôn vẫn luôn chiếu cố, cũng coi như chút lòng thành .”

Khương Trung và Triệu thị gật đầu tán thành, : “Mạn Nhi nghĩ thật chu đáo, chúng liền chuẩn .” Cả nhà liền bắt đầu bận rộn, chia các loại hoa quả, đặc sản thành từng phần, chuẩn đem tặng khác.

Khương Thanh Mạn tự cũng cẩn thận chọn vài phần, đặt giỏ. Nàng hết đến Hoa Nhan Các, các tiểu nhị trong tiệm đều nhiệt tình chào hỏi, Tôn Tú Hoa : “Thanh Mạn, cuối cùng cũng về !” Khương Thanh Mạn mỉm : “Tẩu tử, đây là chút đặc sản và hoa quả mang về từ bên ngoài, cùng nếm thử. Khoảng thời gian tiệm nhờ các vị chiếu cố.” Họ cảm kích đón nhận, liên tục lời cảm tạ.

Rời khỏi Hoa Nhan Các, Khương Thanh Mạn đến nhà Tô . Tô thấy Khương Thanh Mạn đến thăm, vô cùng hoan hỉ. Khương Thanh Mạn đưa quà lên, : “Tô , ngoài thấy ít điều mới lạ, đặc biệt mang về cho ngài vài món.” Tô nhận lấy quà, : “Nha đầu lòng .” Hai hàn huyên một phen, nàng cùng các tỷ của trò chuyện rôm rả một lát, mới cáo từ rời .

Tiếp đó, Khương Thanh Mạn đến tiệm mộc, nhà Lưu chưởng quỹ. Cuối cùng, Khương Thanh Mạn đến nhà Lý Phương Phỉ . Lý Phương Phỉ thấy Khương Thanh Mạn, liền phấn khích kéo tay nàng, “Thanh Mạn, cuối cùng cũng về , nhớ lắm!” Khương Thanh Mạn mỉm đưa quà cho nàng, “Phỉ tỷ , đây là cho tỷ đó, đều là những món đồ hiếm lạ, tỷ nhất định sẽ thích.” Lý Phương Phỉ nóng lòng mở giỏ xem xét, miệng ngừng : “Thanh Mạn, thật !”

Khương Thanh Mạn bạn bè và của , trong lòng tràn ngập sự ấm áp.

 

Loading...