Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 193
Cập nhật lúc: 2025-12-15 15:07:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Thanh Mạn hơn chục c.h.ế.t ngất đất, trong mắt lóe lên một tia quyết tuyệt. Nàng rõ, lưng những là Yến phi, một đối thủ mạnh mẽ và độc ác, nếu để sống, hậu họa khôn lường.
Thế là, nàng nhanh chóng lấy Hóa Thi Thủy chuẩn sẵn, chút do dự rải lên những . Hóa Thi Thủy tiếp xúc với cơ thể , lập tức phát tiếng “xèo xèo”, kèm theo từng trận mùi hắc nồng, thể hơn chục trong chốc lát liền hóa thành một vũng máu, biến mất dấu vết, như thể họ từng tồn tại đời .
Xử lý xong xuôi chuyện, Khương Thanh Mạn cẩn thận quanh, xác nhận để bất kỳ dấu vết nào, lúc mới lợi dụng bóng đêm gian, lén lút về nhà.
Nàng thầm nghĩ trong lòng, Yến phi định tay rằm tháng Giêng, thì đó, thôn Khương Gia hẳn là an . Từ đây đến kinh thành ít nhất ba ngày, hơn nữa những biến mất thần quỷ , bao lâu Yến phi mới nhận tin tức.
Đêm nay, thôn Khương Gia còn vang lên âm thanh lạnh gáy đáng sợ đó, cả thôn chìm trong một sự tĩnh lặng. Lòng dân làng treo lơ lửng cuối cùng cũng thả lỏng, đều buông lỏng cảnh giác, an tâm ngủ suốt một đêm.
Ngày hôm , tức mồng hai Tết, theo phong tục, là ngày về nhà Nương đẻ. Triệu thị dậy từ sớm, trang điểm cẩn thận. Nàng mặc bộ quần áo vải bông màu xanh lam mới tinh, đầu cài một bông hoa đỏ tươi, mặt tràn đầy nụ mong đợi.
Khương Thanh Mạn thấy Nương vui vẻ như , trong lòng cũng tạm thời gạt bỏ phiền muộn, giúp Nương chuẩn quà về nhà ngoại.
“Nương,, con lâu gặp ông bà ngoại, con sắp quên mặt họ .” Khương Thanh Mạn thăm dò hỏi.
“ , Mạn nhi, chúng gần một năm gặp ông bà ngoại , dì con ngoài ăn chăm sóc biểu ca con, ông bà ngoại cũng theo để chăm sóc. Con xem họ thấy nhà chúng đổi lớn như , sẽ vui đến nhường nào.” Triệu thị bỏ bánh kẹo, thịt khô và lạp xưởng chuẩn cho nhà ngoại giỏ, .
“Nương,, con nhớ ngày xưa trong năm lúc nhất chính là khi về nhà ông bà ngoại, ở đó chúng mới ăn no, bánh kẹo ăn, dì còn cho chúng đồng tiền.” Khương Thanh Tài hồi tưởng .
“ , những năm qua cả nhà chúng thể sống khỏe mạnh, phần lớn là nhờ họ thường xuyên giúp đỡ chúng đó!” Triệu thị cảm khái .
Khương Thanh Mạn đáp: “Nương,, đó là chuyện quá khứ . Bây giờ chúng khả năng , nhà chúng giúp đỡ dì nhiều hơn mới .”
Triệu thị tỉnh , kiên định : “Ai! Được! Chúng đưa cho họ thêm đồ, Nương chuẩn một trăm lạng bạc cho bà ngoại con.”
Người nhà đông quá, xe ngựa đủ chỗ. Vương Ngũ đ.á.n.h xe ngựa, định đưa cha Nương,, muộivà mấy qua , đó sẽ đón một chuyến nữa.
Cả nhà xe ngựa hùng dũng thẳng tiến về Sơn Lâm thôn, quê nhà của Triệu thị. Dọc đường , họ gặp ít quen và chào hỏi nồng nhiệt.
“Tiểu Nga, Khương Gia thôn nhà các ngươi ngày càng sung túc, xem đúng thật. Nhìn trẻ mười tuổi!” Một phụ nữ đang bế con bộ, thấy Triệu Tiểu Nga thò đầu khỏi xe ngựa thì cất lời.
“Tiểu Văn tỷ, là tỷ đó ? Chúng mấy năm gặp nhỉ?” Triệu thị ngạc nhiên hỏi. Đây là tỷ thiết thuở xưa của nàng, khi xuất giá ở cùng một thôn, bận rộn quán xuyến việc nhà nên ít khi gặp mặt.
“Là đây, Tiểu Nga, nhà các ngươi mua cả xe ngựa !” Nàng ghen tị Triệu thị.
Triệu thị bảo xe ngựa dừng , kéo nàng và đứa bé lên xe. “Trên xe còn chỗ trống, chúng cùng về Sơn Lâm thôn. Tiểu Văn tỷ, thì chúng năm sáu năm gặp nhỉ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-193.html.]
Tiểu Văn tỷ gật đầu, ánh mắt ngừng đ.á.n.h giá chiếc xe ngựa, trong mắt đầy vẻ ngưỡng mộ. Hai chuyện trò rôm rả chuyện nhà chuyện cửa, chớp mắt đến Sơn Lâm thôn. Tiểu Văn tỷ xuống xe ở đầu thôn, Triệu Tiểu Nga thấy bao tải của nàng trống rỗng, liền đưa cho nàng một cân bánh ngọt và một ít kẹo. Nàng vui vẻ xuống xe.
Đến giữa thôn, cũng là nhà của Triệu thị. Các ca tẩu, cha Nương cùng những khác chờ sẵn ở cổng lớn. Thấy xe ngựa dừng cửa nhà, họ vẫn còn khá nghi hoặc. “Cha, Nương,, ca ca, tẩu tẩu, con về !” Triệu Tiểu Nga xuống xe phấn khích hô lớn.
Khương Trung và bốn Khương Thanh Mạn cũng xuống xe chào hỏi . Bà ngoại lập tức ôm chặt mấy đứa cháu lòng, xúc động : “Mấy đứa cháu ngoại ngoan của bà, các con đến , Tiểu Tài ?”
“Nương,, xe ngựa đủ chỗ, con trai về một chuyến . Năm nay, Nương thêm mấy đứa cháu ngoại lớn đấy ạ!” Triệu Tiểu Nga .
Thấy cha Nương,, ca ca và tẩu tẩu vẫn còn nghi hoặc, Triệu thị mới từ tốn kể chuyện. “Tiểu Nga, con đúng , mấy đứa nhỏ đó đều là những đứa trẻ ngoan, lát nữa đến xem cho kỹ.” Mẫu nàng .
Không lâu , Vương Ngũ cùng mấy đứa nhỏ khác đến. Vừa xuống xe ngựa, Vương Ngũ cùng mấy đứa nhỏ liền ngoan ngoãn quỳ xuống mặt ông bà ngoại, cất tiếng trong trẻo: “Ông ngoại, bà ngoại, năm mới lành ạ!”
Ông bà hai bên mặt nở hoa, vội vàng tiến lên đỡ từng đứa cháu dậy, miệng lẩm bẩm: “Ngoan quá, mau dậy, năm mới lành!” Vừa , ông bà ngoại liền từ trong túi lấy tiền mừng tuổi chuẩn sẵn, chia cho mỗi đứa trẻ mặt hai mươi đồng tiền.
Hai mươi đồng tiền , đối với gia đình Khương Thanh Mạn hiện đang khá giả, lẽ nhiều nhặn gì, nhưng đối với những gia đình bình thường, đó là một tiền nhỏ. Huống hồ nhà Triệu thị bây giờ mười mấy đứa trẻ, chỉ riêng việc chia tiền mừng tuổi là một khoản chi nhỏ.
Khương Thanh Mạn lén lút quan sát cữu cữu và thím, thấy mặt họ tràn đầy niềm vui, hề chút tình nguyện nào. Lòng Khương Thanh Mạn khỏi ấm áp, cảm nhận tình đậm đà .
Ngay đó, Khương Trung và Triệu thị chỉ đạo lũ trẻ khiêng những túi lớn túi nhỏ từ xe ngựa xuống, nào là bánh ngọt, lạp xưởng lạp sườn, cùng đủ loại quà tặng. Trong đó, còn cả những món mỹ phẩm dưỡng da đặc biệt chuẩn cho tẩu tẩu và mẫu ở nhà Nương đẻ.
Khi những thứ lượt bày mắt, nhà Triệu thị đều ngây . Cữu cữu há hốc mồm kinh ngạc, còn thím thì kìm hỏi: “Tiểu Nga, chuyện gì thế ? Sao mang nhiều đồ ? Nhà nhiều con nít, đừng lãng phí bạc!”
Cũng trách tẩu tẩu của Triệu thị nghi hoặc, những năm nay Triệu thị sống mấy khá giả, mỗi năm đều đưa cho họ một ít tiền bạc để bù đắp chi tiêu gia đình, năm nay đột nhiên như , họ chắc chắn lấy lạ.
Trên mặt Triệu thị rạng rỡ nụ tự hào, nàng kể vắn tắt về chuyện Khương Thanh Mạn đưa cả gia đình giàu như thế nào.
Người nhà xong, gần như dám tin tai , chỉ một năm gặp, mà xảy bao nhiêu đổi long trời lở đất.
Mẫu của Triệu thị xong thì đau lòng rơi nước mắt, bà nhẹ nhàng vuốt ve tay Triệu thị : “Con gái , những năm qua các con chịu khổ , bây giờ cuối cùng cũng vượt qua .”
Triệu thị cũng đỏ hoe mắt, : “Nương,, may mà Thanh Mạn đứa nhỏ , nếu con bé, nhà chúng còn chẳng đến bao giờ mới thể sống những ngày như thế .” Vừa , nàng lấy tờ ngân phiếu một trăm lượng bạc đưa cho Nương,.
Người nhà đầu thấy tờ ngân phiếu lớn như đều kinh ngạc, khi xác nhận nhiều mới chịu nhận. Triệu thị thấy cuối cùng cũng thể giúp họ, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Khương Thanh Mạn cùng các tỷ và Khương Trung cùng Triệu thị trải qua một ngày vui vẻ tại nhà Nương đẻ. Triệu thị và nhà lâu ngày gặp , quây quần bên , tiếng ngớt.