Không Gian Linh Tuyền: Nữ Y Làm Ruộng Ở Núi Hoang, Kho Lương Thực Đầy Ắp - Chương 96
Cập nhật lúc: 2025-12-15 01:27:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2B7rpnd9F6
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Khương Thanh Mạn trong lòng tràn đầy mong đợi, vươn đầu ngoài cửa!
Nàng thấy Ngụy Quốc công phu phụ bên cạnh Ngô Thái úy, hai thần sắc ưu lo, vẻ mặt sầu muộn, đang nghĩ gì!
Ngụy Quốc công khoác một bộ cẩm bào đen, bào thêu hoa văn màu vàng kim, nổi bật phận tôn quý của ông. Ông hình thẳng tắp, dung mạo nghiêm nghị, trong ánh mắt lộ sự kiên nghị và uy nghiêm của từng trải sa trường.
Ngụy Quốc công phu nhân thì mặc một cung trang màu xám nhạt, đội phượng quan, dung mạo ung dung hoa quý, cử chỉ đều toát lên phong thái đại gia.
Lão phu nhân, Thái úy phu nhân cùng Ngô Nhược Khiêm thấy , vội vàng dậy đón tiếp, Khương Thanh Mạn cũng theo sát phía .
Mọi hành lễ chào hỏi xong, lão phu nhân mỉm : “Quốc công phu phụ hôm nay đến, thật khiến phủ bừng sáng rực rỡ.”
Ngụy Quốc công đ.á.n.h giá cô nương lạ mặt , chắp tay : “Lão phu nhân khiêm tốn !”
Ngô Thái úy thấy chào hỏi xong liền tiến lên , “Thanh Mạn, gì hỏi cứ hỏi ! Tin rằng chuyện nhanh sẽ sáng tỏ!”
Khương Thanh Mạn gật đầu, hướng về phía Ngụy Quốc công phu phụ thi lễ : “Quốc công đại nhân, xin thứ vô lễ, hỏi năm đó hai vị từng ở ngọn núi gần Vĩnh An trấn gặp qua một cặp vợ chồng mới sinh con ?”
Ngụy Quốc công phu phụ giật , tiểu cô nương chuyện năm đó? Vừa nãy Ngô Thái úy vội vã trong nhà chuyện khẩn, liên quan đến bọn họ, bảo bọn họ mau theo ông đến Thái úy phủ, bọn họ vẫn còn mờ mịt! Chẳng lẽ chuyện năm đó còn ẩn tình?
Ngụy Quốc công vội vàng đáp: “ , năm đó ở biên cảnh hành quân đ.á.n.h giặc, phu nhân cũng theo ở biên cảnh. Năm đó mùng một tháng chín, đúng tiết thu, phu nhân hôm đó sinh hạ hài t.ử của chúng , nhưng do cảnh gian khổ, thêm phu nhân thể , khi sinh con liền hôn mê!”
Vừa , ông đau lòng Ngụy Quốc công phu nhân, ông cảm thấy với nàng. Nếu năm đó ông tự nguyện xin biên cảnh, phu nhân cũng an ở kinh thành, sẽ xảy những chuyện !
Sau khi định cảm xúc một lúc, ông tiếp tục : “Thế nhưng, phu nhân mới sinh con, biên cảnh truyền đến cấp báo, địch quân xâm phạm, hạ lệnh mau chóng về doanh địa. Chúng dẫn theo phu nhân định đường tắt, xuyên qua ngọn núi, kết quả liền gặp cặp vợ chồng .”
“Bọn họ giúp nhiều, hài t.ử sinh phu nhân hôn mê, hài t.ử đói đến kêu đòi bú, may mắn gặp bọn họ. Ta nhớ bọn họ cũng mới sinh con lâu, trốn một hang động bên cạnh đường lớn.”
Ông phu nhân tiếp lời: “Khi đó phu nhân hôn mê, sốt ruột, biên cảnh đang trong cảnh chiến loạn. Ta lo phu nhân theo gặp nguy hiểm, liền nhờ bọn họ giúp chăm sóc phu nhân và hài tử. Sợ bọn họ sơ suất, liền đưa cho bọn họ năm mươi lượng bạc cùng một ít t.h.u.ố.c bổ và d.ư.ợ.c phẩm, sợ thời tiết , còn dựng cho bọn họ một cái lều.”
Nghe lời Quốc công phu phụ , Khương Thanh Mạn còn kịp gì, Ngô Nhược Khiêm kích động : “ , đúng , khớp với lời Thanh Mạn !” Chàng Ngụy Quốc công phu phụ và Khương Thanh Mạn với ánh mắt đầy phấn khích.
Ngô Thái úy phu phụ cũng kích động, bọn họ Khương Thanh Mạn kể câu chuyện , giờ phút lời Ngụy Quốc công phần lớn đều trùng khớp với những gì Khương Thanh Mạn kể, trong lòng bọn họ cũng vô cùng bồn chồn!
“Quốc công đại nhân, ngài khi đó hứa với cặp vợ chồng là thể ngay trong ngày ?” Khương Thanh Mạn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-nu-y-lam-ruong-o-nui-hoang-kho-luong-thuc-day-ap/chuong-96.html.]
Ngụy Quốc công lúc thể nghĩ nhiều nữa , trong lòng ông kích động nghĩ chuyện năm đó nhất định còn ẩn tình, tiểu cô nương mắt chắc chắn điều gì đó.
Thế là ông run rẩy giọng : “ , năm đó quả thực với cặp vợ chồng là thể ngay trong ngày, bởi vì giao phu nhân cho lạ chăm sóc thật sự yên tâm, nhưng khi đó cũng chẳng cách nào hơn. Ta nghĩ ban ngày tuy chiến loạn, ban đêm tối đen như mực thì chiến tranh chắc chắn thể xảy , liền nghĩ nhân lúc đó đưa phu nhân và hài t.ử về.”
“Vậy ngài trở đón Quốc công phu nhân khi nào?” Khương Thanh Mạn tiếp tục hỏi.
“Khi đó chiến loạn kéo dài đến tận chạng vạng, định dừng , kết quả địch nhân mang đến nhiều bó đuốc, trực tiếp dùng tên b.ắ.n tới! Chúng vẫn luôn giao chiến, cho đến nửa đêm mới tạm nghỉ. Ta kịp y phục dính đầy máu, lập tức cưỡi ngựa chạy đến ngọn núi tìm phu nhân!”
Ngô Nhược Khiêm trong lòng hưng phấn kích động thôi, đến đây trực tiếp hỏi: “Lúc ngài đến thì cặp vợ chồng rời ?”
Ngụy Quốc công gật đầu: “Ừm! Bọn họ quả thật rời , để hài t.ử đang thoi thóp và phu nhân hôn mê. Ta đưa bọn họ về quân doanh, trải qua quân y điều trị ba ngày ba đêm mới dần dần khỏe !”
“Quốc công đại nhân, ngài kỹ , dáng vẻ của hài t.ử giống con trai mới sinh của ngài ?” Khương Thanh Mạn hỏi.
Ngụy Quốc công áy náy : “Nói thật hổ thẹn, phu nhân sinh con trải qua ngàn cay vạn đắng, sinh xong rơi hôn mê, lo lắng vô cùng. Khi đó hài t.ử các tướng sĩ khác giúp chăm sóc, vội vàng chăm sóc phu nhân, cũng kỹ hài t.ử mấy ! Chỉ là cho hài t.ử mặc y phục mà phu nhân sẵn cho nó!”
“Vậy lúc đó các phân biệt đứa trẻ bên cạnh phu nhân là của các ?”
Ngụy Quốc công vẻ mặt hồ nghi: “Nói thật, khi đó căn bản nghĩ nhiều. Lúc chỉ thấy phu nhân hôn mê cùng hài t.ử hô hấp yếu ớt, vô cùng sốt ruột, hài t.ử cũng mặc bộ y phục mà phu nhân . Khi đó cân nhắc điều gì khác, chỉ nghĩ đưa bọn họ về nhanh chóng cứu chữa!”
“Vấn đề chính là ở đây!” Khương Thanh Mạn thở dài .
“Vị cô nương , rốt cuộc là chuyện gì, xin cô mau cho ? Cô chắc chắn điều gì đó? Cô là gì của cặp vợ chồng ?”
“Họ là gia gia nãi nãi của , nhưng chúng đoạn , còn gì liên quan nữa!”
“Là bọn họ cho cô những điều ? Cô nãy vấn đề ở đây là ý gì?” Ngụy Quốc công càng lúc càng tò mò, rốt cuộc bên trong bí mật gì?
“Con trai hiện giờ bên cạnh hai vị căn bản hài t.ử của hai vị, hài t.ử của hai vị bọn họ mang !”
“Cái gì? Sao thể như ? Bọn họ nỡ từ bỏ hài t.ử của ? Nói thật, hài t.ử lớn lên, cùng một chút cũng giống, cũng từng nghi ngờ khả năng , nhưng nghĩ đến cha Nương yêu con, thể nào . Nếu thật sự , bọn họ thể mang cả hai hài t.ử mà!” Ngụy Quốc công vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn thể tin .
Quốc công phu nhân cũng trợn mắt há hốc mồm, lẽ nào điều là thật? Sao thể như chứ, con trai nàng yêu thương ba mươi lăm năm hài t.ử ruột của nàng. Nàng mắt đong đầy lệ, hài t.ử ruột của nàng đang ở ? Những năm chịu khổ ? Chàng lớn lên bình an ? Chàng còn sống ?
Quốc công phu nhân nghĩ đau lòng rơi lệ!