Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:49:57
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tìm kiếm một hồi, binh lính phát hiện là đồ dùng bình thường, gì đáng ngờ, liền bảo các nàng mau rời , tránh cản trở đường!
Vào trong thành, Thẩm Dư cũng khỏi ngẩn ngơ sự phồn hoa của Kinh thành, quả nhiên hổ là kinh đô của một quốc gia, kiến trúc cao lớn hùng vĩ là điều đương nhiên.
Đường phố rộng rãi, Trường Hà Trấn lúc thể sánh bằng, rộng mấy chục mét, bộ đều trải xi măng, hề một chút gồ ghề nào.
Ngay cả các cửa hàng, quầy hàng hai bên đường, những thứ bày bán cũng đủ loại, muôn màu muôn vẻ.
Người đường tấp nập dứt, lượng là một huyện thành phó thành bình thường thể so sánh .
“Oa! Nhị ca, mau , trò tạp kỹ thật lợi hại, còn phun lửa nữa!”
“Cả cái nữa, đang dùng n.g.ự.c đập đá lớn, sợ đập c.h.ế.t ? Nghĩ thôi thấy đáng sợ!”
“Các kìa, mắt xanh đang nhảy múa!”
Tiểu Tứ , ánh mắt của mấy nhóc con liền đổ dồn về phía đó.
Quả nhiên, khác hẳn với các nàng, làn da trắng sứ, đôi mắt xanh thẳm sâu hun hút, mái tóc vàng óng xoăn dài, đang uốn lượn cái eo thon thả nhảy múa.
“Các nàng là Tây Vực, điệu múa gọi là Hồ Toàn Vũ!”
Thẩm Dư ở bên cạnh giải thích cho mấy tiểu nhóc.
“Người Tây Vực? Tỷ tỷ, tỷ ?”
Man Man tò mò hỏi.
“Trước ở Trường Hà Trấn, các thương nhân vải vóc qua kể !”
Cỗ xe ngựa cứ thế dừng dừng đường phố Kinh thành, chừng một canh giờ trôi qua, trời cuối cùng cũng về chiều.
Thẩm Dư thấy thời gian còn sớm, dọc đường cứ tìm kiếm những khách điếm phù hợp.
May mắn , ở nơi lớn như thế , khách điếm cũng , Thẩm Dư chọn một khách điếm lớn trông khá , tên là Đồng Phúc Khách Trạm.
Vừa xuống xe ngựa, liền tiểu nhị nhiệt tình đón chào.
“Cô nương, công tử, các vị dùng cơm là trọ ?”
Tiểu nhị mấy cỗ xe ngựa chất lượng , bình thường, nên thái độ đặc biệt niềm nở.
“Trọ ! Chỉ là khách điếm của các ngươi tiện dừng đỗ xe ngựa và hành lý , nếu bất tiện, chúng sẽ phiền…”
Lời của Thẩm Dư còn dứt, tiểu nhị cắt ngang.
“Tiện! Tiện lắm! Cô nương, nàng yên tâm, chuồng ngựa phía của chúng lớn lắm, đừng năm cỗ xe ngựa, hai mươi cỗ cũng chứa !”
“Vậy thì ! Phiền tiểu nhị ca giúp dẫn phu xe nhà dừng đỗ xe ngựa, mấy chúng !”
“Tốt ! Cô nương, các vị mời , bên trong sẽ tiếp đãi!”
“Ừm! Làm phiền !”
Thẩm Dư dẫn cả nhà khách điếm, quả nhiên chưởng quầy tới.
Thẩm Dư trực tiếp trọ , chưởng quầy liền giới thiệu cho Thẩm Dư các loại phòng với các mức giá khác .
“Vậy thì ba gian thượng phòng đôi, bốn gian trung đẳng phòng ba !”
Nàng và Man Man ở một gian, nhị và tam ở một gian, Thanh Ảnh dẫn Tiểu Tứ ở một gian.
Phần còn là các nha , bà tử ở hai gian, tiểu tư, phu xe ở hai gian, vặn phân phối xong xuôi.
Gà Mái Leo Núi
Khi trả tiền, Thẩm Dư mới , giá một gian thượng phòng ở đây là bảy lượng bạc, gấp mấy ở Kinh Môn Huyện.
Phòng trung đẳng bốn lượng bạc một đêm, nhưng giá cao thì sự bài trí bên trong quả thực tầm thường, đồ đạc bày biện bên trong bộ đều dùng loại chất lượng thượng hạng.
Thêm đó, Kinh thành là nơi tấc đất tấc vàng, trách gì khách điếm hề rẻ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-158.html.]
may là nàng tiền, dù ở thượng phòng cả đời, nàng cũng trả nổi.
Chỉ là khách điếm , bao nhiêu ở, chung vẫn chút vệ sinh.
Chờ đến mai, nàng nhanh chóng mua một căn nhà!
Sau đó, Thẩm Dư gọi bữa tối và nước tắm cho .
Dọc đường , nếu kịp đến thị trấn, các nàng liền ngủ ngoài trời, ăn thức ăn do bà con tặng, ngủ trong xe ngựa.
Ngay cả khi gặp thị trấn, ở một đêm, ngày hôm tiếp tục lên đường, chung, Thẩm Dư cảm thấy cơ thể mệt mỏi, chỉ là lòng chút mệt.
Màn đêm buông xuống, Thẩm Dư khi tắm xong giường chỉ cảm thấy thư thái.
“Tỷ tỷ, cái giường lớn thật thoải mái, chẳng thua kém gì giường nhà chúng ,”
“Đợi mấy ngày nữa, tỷ tỷ mua nhà mới, đến lúc đó cũng mua cho Man Man một cái giường lớn như thế , để ngày nào cũng lăn lộn đó ?”
Thẩm Dư âu yếm xoa đầu nàng .
“Một lời định!” Tiểu nha đầu vui vẻ lăn mấy vòng giường.
“Tỷ tỷ, Man Man xoa bóp vai cho tỷ tỷ nhé!”
“Được thôi!”
Nhìn tiểu nha đầu hăng hái như , nàng đương nhiên thể để nàng thất vọng.
Quả nhiên, cảm giác mát xa thật sảng khoái, mặc dù trong nhà mấy bà tử, nha , nhưng Thẩm Dư bao giờ để các nàng đ.ấ.m lưng, bóp chân cho , càng đến việc như nha của các gia đình phú quý khác.
Còn hầu hạ nữ chủ tử mặc quần áo, tắm rửa, Thẩm Dư chỉ nghĩ thôi ngừng lắc đầu, cơ thể riêng tư như , còn giao cho khác giúp đỡ chăm sóc, một nữ nhân giáo d.ụ.c cao như nàng, khó chấp nhận.
Không là do liên tục bôn ba ngoài đường mấy ngày qua, là Man Man xoa bóp vai quá thoải mái, khiến Thẩm Dư buồn ngủ ập đến.
“Thôi , Man Man, mau ngủ , tỷ tỷ cũng ngủ !”
“Ừm!” Vừa lúc nàng cũng sắp bóp nổi nữa.
Hai xuống, đắp chăn xong, Thẩm Dư cũng ngủ từ lúc nào.
Và giờ Tý, một bóng đen từ phòng trung đẳng ở lầu hai , rời khỏi khách điếm, liền về phía Trấn Ninh Hầu Phủ.
Trong thư phòng Trấn Ninh Hầu Phủ, một nam tử vận trường bào màu đen huyền, tóc đen như mực, ngũ quan tinh xảo vô song, trong tay đang cầm một cuốn trúc giản một cách nghiêm túc.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, “Chủ tử, Thanh Ảnh trở về!”
Nam tử nhướng mày, lên tiếng , “Cho !”
Thanh Ảnh , lập tức quỳ xuống hành lễ, “Thanh Ảnh bái kiến chủ tử!”
“Đứng dậy chuyện!”
“Vâng!”
“Xem thời gian các ngươi thành, cũng gần giống như nghĩ, hiện tại đang ở khách điếm nào?”
“Bẩm chủ tử, ở Đồng Phúc Khách Trạm! Nghe ý của Thẩm cô nương, ngày mai sẽ tính mua một tòa trạch viện ở Kinh thành.”
“Chuyện trạch viện, cho sắp xếp thỏa, ngày mai ngươi tự nghĩ cách, dẫn nàng đến trạch viện ở Nam Nhai Xuân Hi Lộ, đến lúc đó sẽ chờ ở đó, bất luận thế nào, để nàng mua !”
“Vâng! Thuộc hạ cáo lui!”
Đợi Thanh Ảnh rời , nam tử, tức Tống Từ, ý nghĩ của chợt về ba năm .
Quân đội Đại Khải một đường đ.á.n.h đến vương đình Man Di, Man Di cuối cùng cũng chịu đầu hàng, cúi đầu xưng thần với Đại Khải quốc, khoảnh khắc nhận hàng thư.
Trong lòng Tống Từ vô cùng vui sướng, chuẩn trở về doanh trại, bắt đầu thu dọn đồ đạc để trở về Lô Khê Thôn, nhưng tiếc Kinh thành thánh chỉ, lệnh Tống Cảnh Hi và Tống Từ khi thu phục Man Di, lập tức ban sư hồi triều.