Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:50:01
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không bữa sáng ở kinh thành thế nào nhỉ? Ta thử cho xem !”

Lời còn dứt, tiểu tứ nhanh nhẹn gắp một cái bánh bao nhét miệng.

“Hứ! Tiểu tứ, rõ ràng con chỉ thèm ăn, mà còn bộ tịch. Chúng đều là nhà rõ gốc gác của , chẳng lẽ còn con tính nết !”

Đối với một phen lý của tiểu tứ, tam trực tiếp trợn trắng mắt, vạch trần !

“Tam ca, rõ mà , đó mới là cách của thông minh. Ca nhị ca và Mạn Mạn kìa, họ còn lên tiếng !”

Tiểu tứ nuốt một miếng xuống, phản bác.

“Đồ ngốc, chúng là ăn , ngủ , cái suy nghĩ của con mèo tham ăn như con! Lười con thôi!”

Mạn Mạn thật sự nhịn nữa , da mặt của tiểu tứ ca nhà thật dày bình thường.

Dày thì thôi , còn tự tô vẽ cho bản , thể chịu nổi nữa!

mắng!

Nhị mấy trong nhà cãi cọ nho nhỏ, thấy thật buồn .

“Thôi , bớt vài câu , mau ăn , nếu lát nữa sẽ nguội mất!”

Gà Mái Leo Núi

Một bữa sáng kết thúc, nhị thẳng về phòng sách, tam lấy y thư trưởng tỷ tặng định nghiên cứu, tiểu tứ và Mạn Mạn cũng về phòng ngoan ngoãn bài tập nhị ca giao hôm qua.

Vì mấy câu khen ngợi của nhị hôm qua, khiến hai tiểu gia hỏa hứng thú luyện chữ, , nửa ngày cũng kêu mệt.

Nếu để như , ước chừng nhiều nhất quá nửa canh giờ, liền ngoài dạo chơi.

“Nhị , con đây một lát!”

Thẩm Dư gõ cửa phòng nhị gọi.

“Sao ? Tỷ.”

“Đi thôi, phố mua đồ. Ngày mai dự định đưa con đến Học viện Hoàng gia báo danh, lễ vật và đồ dùng cần chuẩn thể thiếu!”

“Được, sẽ ngay với tỷ!”

Hai tỷ lên phố, vốn dĩ Thẩm Dư định sắm sửa đồ dùng cá nhân cho , nhưng tiểu tử tuyên bố vội, giục trưởng tỷ đến thư trai để chọn lễ vật cho Viện trưởng Hoàng.

Nhị khi ở Hành Nam Thư Viện, thường xuyên Viện trưởng Châu ca ngợi học thức và nhân phẩm của Viện trưởng Hoàng Trung Hoa, trong lòng sớm ngưỡng mộ vị Đại Nho .

“Nhị , con xem cây bút lông sói trông tệ, tuy là món quà quý giá gì, nhưng cũng là một cây bút thường thấy. Đem tặng cho Viện trưởng Châu, chắc hẳn cũng thất lễ!”

Nhị cầm lên xem xét, lông bút quả nhiên là loại thượng hạng, cầm trong tay cảm giác. Hắn lập tức mắt sáng rực, hài lòng liền đồng ý với lời của trưởng tỷ.

“Được, cứ mua cây ! Đa tạ tỷ tỷ!”

Nói xong, vội vàng cầm bút lông sói định .

“Ê! Tiền còn trả, con như , sợ chủ quán hiểu lầm là tiểu tặc ! Đến lúc đó khi bồi thường gấp mười đấy!”

Thẩm Dư gọi , ngón tay chỉ một tấm bảng gỗ bên cạnh giá sách.

Thẩm nhị lúc mới phản ứng kịp, đúng ! Chưa trả tiền cơ mà, tấm bảng trưởng tỷ chỉ: Trộm một phạt mười!

Mặt lập tức đỏ bừng, ngượng ngùng gãi đầu, “Hì hì, may mà khỏi cửa tiệm, nếu thật sự hiểu lầm là tiểu tặc !”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-162.html.]

Thẩm Dư đến quầy trả tiền, “Chủ quán, cây bút lông sói bán bao nhiêu?”

“Ba trăm năm mươi lượng, nể tình cô nương và công tử yêu thích, giảm giá cho các ngươi, còn ba trăm ba mươi lượng thôi!”

“Được!” Thẩm Dư thoăn thoắt trả tiền, định đưa nhị mua vài bộ y phục may sẵn.

Thế nhưng, ngờ rằng, dạo qua mấy tiệm, Thẩm Dư đều ưng ý, lụa là gấm vóc bên trong còn chẳng bằng những thứ trong gian của nàng.

Ngoài , kiểu dáng y phục quá đơn điệu, còn chẳng bằng tự vẽ vài kiểu, để các bà lão và nha trong nhà may vá.

“Có bộ nào con thích ?”

Thẩm Dư tuy hài lòng, nhưng vẫn hỏi ý nhị , dù y phục là mua cho , cần trưng cầu ý kiến của trong cuộc.

Nhị lắc đầu, “Thôi , thôi! Cũng bộ nào đặc biệt thích cả!”

"Tỷ ơi, thật những y phục của đều còn tám chín phần mới, bao năm nay, mỗi năm chị đều may y phục mới cho chúng , cần ngoài sắm sửa. Vả , , Hoàng gia Học viện sách là viện phục, khi học trong học viện, nhất định mặc viện phục, mua y phục mới thì cần nữa!"

"Vậy thì , đợi vài ngày nữa, sẽ bảo Tôn đại nương cùng các dì may thêm cho hai bộ. Y phục bên ngoài còn bằng ở nhà may, chúng sẽ mua nữa!"

Lão Nhị đồng tình với ý kiến của trưởng tỷ, hai mua thêm vài vật dụng sinh hoạt cơ bản, trở về nhà.

Sáng sớm hôm , dùng xong bữa sáng, Thẩm Dư liền dẫn Lão Nhị đến Hoàng gia Học viện báo danh.

Sau khi mã xa tiến Đông phố, lòng bàn tay Lão Nhị bắt đầu đổ mồ hôi.

Khi đến lối Hoàng gia Học viện, chỉ thấy phía hai bên dựng hai tấm biển gỗ, đó : "Phía là học viện, xe ngựa chớ ."

Người đ.á.n.h xe trong nhà dừng xe : "Đại cô nương, Nhị công tử, biển cảnh báo phía , mã xa thể qua, tiếp theo do hai tự bộ."

Thẩm Dư và Lão Nhị vén rèm xe qua, quả nhiên là , "Vậy nếu như , ngươi hãy ở đây trông chừng mã xa cho , sẽ dẫn Nhị công tử báo danh!"

"Vâng!"

Hai chị em chỉ mang theo lễ vật tặng Hoàng viện trưởng, những thứ khác đợi gặp . Bằng , cứ khệ nệ mang từng bọc lớn nhỏ , vạn nhất hôm nay thể nhập học, mang về, chẳng là lãng phí tinh lực .

Hơn nữa, mang theo nhiều hành lý như gặp , thật bất tiện.

Dọc theo con đại lộ sạch sẽ rộng rãi chừng hai trăm thước, liền đến đại môn của Hoàng gia Học viện. Kiếp , Thẩm Dư cũng là nghiệp đại học danh tiếng quốc gia, thêm đó nàng cũng là yêu du lịch, học viện nào mà từng thấy!

Chưa kể trong nước, ngay cả những danh hiệu trường học nước ngoài, du lịch nàng cũng từng tham quan qua.

Cho dù mắt là ngôi học viện cửa lớn, kiến trúc uy nghi, đối với nàng mà , một chút cũng kinh ngạc.

Thế nhưng đối với Lão Nhị, lớn lên ở Trấn Trường Hà từ nhỏ, thì khác !

Dù trong nhà tiền, nhưng thực sự bất tiện. Thẩm Dư ngoài việc bận rộn với chuyện ăn của , ít khi dẫn các khỏi huyện Kinh Môn du ngoạn xa, những buổi cắm trại dã ngoại thông thường cũng chỉ trong phạm vi huyện .

Khiến Lão Nhị thấy đại môn khí thế hùng vĩ mắt, sự chấn động trong lòng thể dùng lời mà diễn tả .

Hành Nam Thư viện là một trong Tứ đại thư viện của Đại Khải, kiến trúc là hiếm thấy trong nhiều học viện thiên hạ, chỉ là nếu so với Hoàng gia Học viện , thì chẳng tính là gì.

Vốn tưởng rằng sẽ dễ dàng học viện, ngờ chặn ngay ở đại môn.

Mấy nam tử mặc cấm trang màu xanh đậm thống nhất, giơ tay chặn mặt các nàng, mở miệng hỏi: "Các ngươi là ai? Không tự ý xông Hoàng gia Học viện, mau mau rời ! Sao mặc viện phục?" Câu cùng là với Lão Nhị.

Thẩm Dư kỹ , một cánh cổng lớn mà bảy tám tên thủ vệ, xem Hoàng gia Học viện quả nhiên tầm thường, chế độ an thì cũng , quản lý còn nghiêm ngặt, xem căn bản cần lo lắng an tính mạng của Lão Nhị.

 

Loading...