Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:50:08
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hàn Triết cũng lộ vẻ mặt khổ sở.
"Thật là đồ ngu", Tống Thụy thầm mắng trong lòng, chỉ là miệng giục: “Mau nghĩ , nếu , bổn Hầu gia ở yến tiệc sẽ mất hết thể diện!”
“Vâng! Ta sẽ cố gắng hết sức!”
Hàn Triết đáp một tiếng, vùi đầu suy nghĩ khổ sở.
Bên , Tạ Vân Chu đẩy Thẩm Thanh Phồn: “Hừ! Một lũ ngụy quân tử, hai đó chuyên đóng kịch, xem bọn họ ăn quả đắng!”
Thẩm Thanh Phồn vẫn đang suy nghĩ, thuận miệng đáp một tiếng, đó, trong đầu y nghĩ vế .
Chỉ là còn kịp mở lời, thì thấy xung quanh bàn tán.
“Tống Hầu gia, tài năng của cao ngút trời, chắc hẳn nghĩ vế chứ!”
“ ! Chi bằng , để cùng !”
Nghe những lời thúc giục của mấy học tử, mặt Tống Thụy khỏi hiện lên vẻ bối rối, lòng bàn tay y túa cả mồ hôi.
Y liếc Hàn Triết bên cạnh, liền y cũng nghĩ .
Lập tức, sắc mặt y tái nhợt, y các học tử xung quanh với ánh mắt vui: “Câu đối của Viện trưởng, hàm chứa triết lý sâu sắc, ý cảnh cao siêu, há nào những học tử trẻ tuổi như chúng thể đối . Ta nghĩ chư vị ở đây, hẳn cũng giống , cũng đang phiền muộn vì câu tuyệt bút ngàn năm !”
Lời thốt , các học tử cũng nhao nhao gật đầu: “ ! Hoàng viện trưởng là Viện trưởng đầu Đại Khải, nếu câu đối của y ai cũng thể đối , thì chẳng y chỉ là kẻ hữu danh vô thực, nào xứng Viện trưởng Hoàng gia học viện!”
Đột nhiên, trong đám học tử cũng dần hiểu rõ lời Tống Thụy .
khinh bỉ: “Hừ, thì thôi, còn đổ cho Viện trưởng, thật hổ!”
Tạ Vân Chu liếc Tống Thụy với vẻ khinh thường.
“Ta nghĩ vế , chỉ là …”
“Gì cơ, ngươi nghĩ vế !”
Giọng hỏi của Tạ Vân Chu vang lên trong đám học tử đang im lặng, thu hút ánh mắt của đều đổ dồn về hai họ.
“Tạ Vân Chu, ngươi xem, ai nghĩ vế của câu đối?”
Gà Mái Leo Núi
“Là y, Thẩm Thanh Phồn!”
Tạ Vân Chu đưa tay chỉ, chỉ Thẩm Thanh Phồn bên cạnh, vẻ mặt đó, tựa như còn tự hào hơn cả việc chính đối .
“Y ư? Không chứ! Nhỏ như , chắc hẳn học viện bao lâu, thể đối chứ!”
“ . Trong học viện chúng , hai tài tử lợi hại nhất, một là Tống Hầu gia, hai là Hàn Triết . Câu đối hôm nay, cả hai họ đều đối , chỉ dựa y, chẳng là đến để gây !”
“Ha ha! Vân Chu, ngươi mau đừng đùa chọc nữa. Nên uống thì uống , đừng vì thu hút sự chú ý của mà cố ý bậy!”
…
“Ngươi… các ngươi…” Tạ Vân Chu lời của đám học tử chọc giận đến mặt đỏ bừng: “Ta mới bậy bạ. Thanh Phồn vốn tài học chân chính, là thật!”
Ngay từ hai ngày khi Thẩm Thanh Phồn và y ở cùng , y phát hiện tên nhóc đêm nào cũng sách, một bài thơ mới chịu ngủ.
Những bài thơ đó y đều , , hề kém hơn hai Tống Thụy và Hàn Triết, thậm chí còn hơn họ ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-168.html.]
Bởi , nãy Thẩm Thanh Phồn thể đối , y tuy chút kinh ngạc, nhưng vô cùng tin tưởng năng lực của y.
“Nếu , tiểu nghĩ vế , chi bằng cứ để y , để tham khảo học hỏi!”
Tống Thụy phe phẩy quạt , quả thực mang ý niệm xem kịch . Chẳng qua là một thằng nhóc ranh vắt mũi sạch, lông tóc còn mọc đủ, mà còn oai, thật là tự chuốc lấy nhục nhã!
Không chỉ Tống Thụy nghĩ như , ngay cả Hàn Triết và ít học tử mặt, cũng mang thái độ xem trò , mà để Thẩm Thanh Phồn vế .
Thẩm Thanh Phồn hề nhụt chí, đợi xung quanh yên tĩnh, y liền trực tiếp mở lời.
Tuy bước tuổi dậy thì, Thẩm Thanh Phồn giọng vì vỡ giọng mà trở nên khó như tiếng vịt đực, mà là một giọng ấm áp, non nớt, ở giữa tiếng trẻ con và thiếu niên. Y dõng dạc bộ vế một cách đầy hào khí.
“Song mộc vi Lâm, Lâm hạ thị Cấm, cấm vân: Phủ cân dĩ thời nhập sơn lâm.”
Thẩm Thanh Phồn xong chữ cuối cùng, liền ngoan ngoãn tại chỗ chờ Viện trưởng và các phu tử chấm điểm. Chỉ là đám học tử đều ngây như phỗng, mãi thốt tiếng nào.
Cho đến khi tiếng vỗ tay từ vị trí chủ tọa vang lên: “Hay, đối thật !”
“Không ngờ rằng, đứa trẻ tuổi còn nhỏ mà thể đối câu đối của Viện trưởng!”
Một lão phu tử cũng vuốt râu .
“Quả là 'thanh xuất ư lam nhi thắng ư lam', hậu sinh khả úy ! Thiết nghĩ từ nhỏ là cần cù hiếu học, mới thể đối vế lão luyện đến thế!”
Thẩm Thanh Phồn khen đến chút ngượng ngùng, y chắp tay : “Đa tạ các phu tử quá khen. Ta cũng chỉ là nghĩ đến quê hương nơi sống từ nhỏ, và cảnh tượng dân làng vì củi lửa trong nhà mà mỗi ngày đều lên núi đốn củi mà thôi!”
Lời , càng khiến Hoàng viện trưởng gật đầu lia lịa: Đứa trẻ chút nào né tránh việc xuất từ nông thôn, xem ham hư vinh, tâm tính thuần khiết đáng khen, trong học thức kiêu căng nóng nảy, là một hạt giống mà mấy năm gần đây y hiếm khi gặp!
Tống Thụy thấy Viện trưởng và các phu tử liên tục khen ngợi Thẩm Thanh Phồn, trong lòng khỏi khó chịu, y trừng mắt y với ánh mắt độc ác, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thiên đường lối , địa ngục cửa cứ xông . Thằng nhóc tự dâng mạng đến tìm chết, khiến y mất hết thể diện mặt nhiều như , thì đừng trách y vô tình.
Thẩm Thanh Phồn vì đối vế , mà lấn át phong thái của Tống Thụy và Hàn Triết, tiếp đó các phu tử yêu mến. Nếu chỉ là một học tử tên tuổi bình thường thì thôi.
y là giải nguyên khoa thi hương ở Ly Châu. Điều khiến mấy vị mặt ít nhiều đều chút đố kỵ trong lòng, bầu khí cũng trầm xuống khá nhiều. Đa còn hào khí như , Hoàng viện trưởng cũng tâm tư của họ, liền sớm kết thúc yến tiệc mùa thu .
Thẩm Thanh Phồn để tâm đến những chi tiết . Y Viện trưởng và các phu tử khen ngợi cùng phần thưởng, cầm đồ vật nóng lòng về ký túc xá, ai bảo bức bút tích thật của Nhan Chân trong tay y thực sự quá đỗi hấp dẫn lòng .
Tạ Vân Chu thấy y nhanh chóng rời , cũng vội vàng đuổi theo.
“Thanh Phồn, chậm một chút, đợi với!”
Thẩm Thanh Phồn đầu một cái, thúc giục: “Vân Chu, hôm nay thật giống một cô nương, chậm quá!”
“Ngươi ai là cô nương chứ! Tiểu gia đây rõ ràng là một nam tử hán đích thực mà!”
Tạ Vân Chu Thẩm Thanh Phồn ví như nữ tử, lập tức phồng má giận dữ vung nắm đ.ấ.m xông lên đ.á.n.h , nào ngờ Thẩm Thanh Phồn nhẹ nhàng lách tránh thoát.
Hai cứ thế rượt đuổi cho đến ký túc xá.
…
Ngày , vặn là ngày Hoàng gia thư viện nghỉ học, Thẩm Dư sớm đến đón Thẩm Thanh Phồn về nhà.
Sau khi hai chị em lên xe ngựa, Thẩm Thanh Phồn liền lấy bút tích thật của Nhan Chân cho nàng xem.