Không Gian Linh Tuyền: Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Con Làm Giàu - Chương 184
Cập nhật lúc: 2025-10-06 07:32:05
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
--- Trang Viên ---
“Ý của phụ vương là, chuẩn diệt trừ ?”
“Phải! Chỉ là hiện giờ chứng cứ đủ, phụ còn tìm thêm tội chứng cho !”
Nụ của Thái tử trở nên âm hiểm, nhưng điều trong mắt Tống Duệ, chỉ cần thể diệt trừ Tống Từ, càng ngày càng gần đến vị trí .
“Đã như , thì đừng trách , một cha, vô tình!”
Trước đây những vị khách nữ từng thề thốt mạnh mẽ, Hàn Triết và những khác mê hoặc, nay vì sự việc sáng tỏ mà kịp chờ đợi đổ xô nữa Dư Khê Phô Tử.
Đương nhiên, các tiệm danh nghĩa của Thẩm Dư chịu ảnh hưởng quá lớn, cửa tiệm vẫn tấp nập khách khứa.
Thẩm Dư cũng vì công việc của tiệm trang sức và y quán mà mỗi ngày sáng sớm cửa, đến tối mới thời gian về nhà.
Hôm nay cũng , giờ đây cuối thu. Bởi lẽ xe ngựa tiện lợi bằng cưỡi ngựa, sớm một tháng , nàng tự cưỡi ngựa giữa cửa hàng và nhà.
Trời tối nhanh, tốc độ ngựa của nàng cũng chẳng nhanh. Đột nhiên, một trận gió lớn gào thét thổi qua bên tai, nàng vô thức sang một bên.
Chỉ thấy con tuấn mã màu đỏ sẫm, đang chính là Tống Từ, đang định thần nàng, chỉ là mí mắt liên tục chớp lên chớp xuống.
Thẩm Dư chỉ cảm thấy lạ lùng, trời cũng quá khuya, cớ gì y buồn ngủ đến mức . Trước đây khi ở nhà y, nàng nhớ y ham ngủ!
Chưa kịp nghĩ thông, chỉ thấy Tống Từ nhắm mắt , thể nghiêng , liền ngã xuống đất.
Ngay lúc , Thẩm Dư nhanh mắt lẹ tay, vội vàng tóm lấy cánh tay Tống Từ, kéo y về phía .
Còn Tốc Vân thì áp sát Thẩm Dư, dùng mũi cọ cọ vạt váy nàng, dường như đang rằng, phía kẻ đuổi theo, xin nàng hãy cứu chủ nhân của .
Đợi đến khi cẩn thận xem xét Tống Từ, Thẩm Dư mới phát hiện y mười vết thương lớn nhỏ.
Xem chắc chắn gặp chuyện chẳng lành, bằng với võ công của Tống Từ, nhất định sẽ dễ dàng thương đến nông nỗi .
“Mau , phía sát thủ!”
Một luồng thở ấm áp phả cổ nàng, giọng y vô cùng yếu ớt.
Xem kẻ mà nàng từ tiếng hí của Tốc Vân, là ảo giác của nàng .
Thế là, nàng kéo Tống Từ lên ngựa của , thúc ngựa phi nhanh về phía . Tốc Vân thấy , đương nhiên cũng lập tức đuổi theo, dáng vẻ y như một hộ vệ trung thành, kề cận bảo vệ chủ nhân.
Thẩm Dư về hướng nhà, vì an nguy của , nàng một mạch dẫn Tống Từ về phía trang viên mới sắm ở ngoại thành.
Giờ đây thương thế của Tống Từ nghiêm trọng, thể trì hoãn thêm. Hơn nữa, nàng xác định phía bao nhiêu sát thủ. Tự bảo vệ bản thì thành vấn đề, nhưng mang theo một thương binh bất tỉnh nhân sự thì vẫn chút khó giải quyết.
Trang viên mua về cũng lâu, là trang viên Thẩm Dư dùng để trồng dâu nuôi tằm. Người ở trang viên đa phần đều là mua về gia nhân, phụ trách công việc trong trang viên.
Lúc , hai đàn ông giữ cửa thấy tiếng vó ngựa cấp tốc từ xa tới, vội vàng chấn chỉnh tinh thần.
Đợi ngựa tới gần xem, mới là Đông gia.
“Đông gia, tới đây?”
“Mau tới giúp khiêng trong nhà, đóng chặt cửa lớn !”
Hai đàn ông lệnh, vội vàng khiêng Tống Từ sân. Thẩm Dư thì dắt ngựa nhà, trong phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-linh-tuyen-xuyen-ve-co-dai-nuoi-con-lam-giau/chuong-184.html.]
Vừa định giúp Tống Từ sạch vết thương, nào ngờ một tràng vó ngựa dồn dập, càng lúc càng gần trạch viện. Do nàng tu luyện dị năng, thấy đặc biệt rõ ràng.
“Thủ lĩnh, chúng nên xem thử , gần đây ngoài nơi thể ẩn náu, những chỗ khác đều dễ trốn !”
Một đám đại hán áo đen bịt mặt cưỡi ngựa, bộ dừng bên ngoài trang viên.
Người đàn ông gọi là thủ lĩnh cũng nghi hoặc trạch viện mắt, bọn họ theo dấu vó ngựa mà đuổi tới, chỉ là tới con đường , đường đất lầy lội biến thành đường lát đá xi măng, dấu vết căn bản tìm thấy.
Nơi gần nhất với chỗ dấu vết biến mất, gì khác ngoài trang viên .
“Ngươi gõ cửa!”
Gà Mái Leo Núi
Người thủ lĩnh chỉ đàn ông bên cạnh gõ cửa.
Chủ tử dặn dò, hôm nay nhất định mang về đầu của kẻ đó. Nhiệm vụ tuy gian nan, nhưng vì thể sống thuận buồm xuôi gió ở kinh thành, tất nhiên thể bỏ qua dù chỉ nửa sợi chi tiết.
Bang bang bang!
Tiếng gõ cửa vang lên, lâu , cửa trang viên liền mở .
Bên trong một đàn ông hơn năm mươi tuổi, chính là Quản sự của trang viên, Dư Bá, thò đầu , đám đến ý , hỏi, “Vị gia chuyện gì ?”
“Hôm nay trong phủ một tên trộm lợi hại, chủ tử nhà lệnh cho chúng truy lùng. Này, tên trộm tới đây, dấu vết liền biến mất. Chúng nghi ngờ ẩn náu trong trang viên của các ngươi, còn xin đại bá ơn tạo điều kiện, cho chúng xem, bảo đảm sẽ hư hại bất cứ thứ gì của quý trạch!”
“Mấy vị gia, trang viên của chúng căn bản thấy kẻ khả nghi nào , chắc hẳn là một sự hiểu lầm. Để chậm trễ việc các vị bắt trộm, là các vị hãy nhanh chóng rời !”
“Rượu mời uống uống rượu phạt! Lão già, nếu hôm nay cho chúng khám xét, chúng sẽ rời . Ngươi cũng thấy đại đao trong tay chúng đó, chúng để trưng !”
Người đàn ông hung thần ác sát định vươn tay túm cổ áo Dư Bá, nhưng thủ lĩnh ngăn , “Dừng tay, vô lễ!”
Sau đó với Dư Bá, “Đại bá, chúng cũng là phụng lệnh chủ tử mà tới, đừng nên khó lẫn . Bằng , chúng chỉ đành vô lễ thôi!”
Vừa , thủ lĩnh còn vung vẩy đại đao trong tay về phía ông.
Dư Bá: “Thôi ! Vị gia , là thế , các vị đợi một lát, sẽ bẩm báo với Đông gia một tiếng. Dù cũng chỉ là hạ nhân, thể chủ, các vị thấy ?”
Người đàn ông liếc thủ lĩnh, thấy y gật đầu, cũng đành chờ đợi, “Được thôi, phiền đại bá với Đông gia của ngươi một tiếng, chúng sẽ đợi tin tức của ngươi ở đây!”
“Được thôi, các vị đợi lát, sẽ về ngay!”
Dư Bá đóng cửa , vội vã về phía phòng Thẩm Dư.
“Đông gia, đám mà tới , trông vẻ hung hãn. Bọn họ rằng, nếu cho phép họ khám xét, sẽ tay với trang viên!”
“Nếu bọn họ , cứ để bọn họ !”
Thẩm Dư nhẹ nhàng , cứ như thể mang hôm nay là nàng.
“ mà, y ẩn náu ở ?”
Dư Bá đàn ông đang giường, chút hiểu Đông gia ý gì.
“Thật sự , sẽ dẫn các giải quyết bọn chúng!” Dư Bá nghĩ thà để đám đó gây họa cho trang viên, chi bằng chủ động tấn công.
“Không cần thiết, đến bước đường cùng, tuyệt đối đừng tay. Yêm tâm , Dư Bá, sẽ tự giấu kỹ, bảo đảm bọn chúng tìm thấy ! Ngươi để bọn chúng !”