Nụ mặt Đàm Kim Hạ dần biến mất, nhẹ nhàng : “Anh ngay bây giờ ? Hay là đợi A Dao ngoài đuổi ?”
....... Lại một lưỡi d.a.o sắc lạnh đ.â.m thẳng tim Lục Minh.
Người đàn ông mà từng gặp mặt nhưng coi là tình địch , dễ dàng khiến tan nát còn mảnh giáp.
Lục Minh đột nhiên cảm thấy, chuyến của , chút thừa thãi.
Tống Tử Dao xong lời kể của Đàm Kim Hạ, trong lòng nghĩ: Lúc gặp Lục Minh, thấy dấu hiệu trọng sinh nào a, chẳng lẽ giống như Đàm Kim Hạ, là mới nhớ ?
Tống Tử Dao hỏi: “Sao thể ngay từ đầu Lục Minh cũng giống chúng chứ?”
Đàm Kim Hạ nghĩ nghĩ : “Anh đột nhiên tìm em lúc ...... Ban đầu chỉ là đoán, nhưng khi chạm ánh mắt , liền chắc chắn .”
Tống Tử Dao gật đầu, đó vô cùng khâm phục giơ ngón tay cái lên.
“Dễ dàng như mà đuổi , ghê thật!”
Khóe miệng Đàm Kim Hạ mang theo vẻ khinh miệt, “Chẳng qua cũng chỉ là một công tử bột vô tích sự mà thôi, rời khỏi nhà họ Lục, chẳng là cái gì cả.”
Quả thật là như , Lục Minh sống cả đời còn sắp xếp thỏa tình cảm và cuộc sống của , đầu óc mụ mị, chẳng tiền đồ gì.
Mặc dù A Dao từng thích , nhưng trong mắt Đàm Kim Hạ, đó chẳng qua cũng chỉ là cô gái nhỏ từng trải, vẻ bề ngoài hào nhoáng của đàn ông lừa gạt mà thôi.
Trong lòng Đàm Kim Hạ, Lục Minh còn chẳng xứng đáng l..m t.ì.n.h địch, còn nguy hiểm bằng vị giáo sư đại học theo đuổi A Dao cùng thời với .
Đàm Kim Hạ nhắc đến đàn ông khác trong đêm tân hôn, liền gian tắm rửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-138-2.html.]
Lúc bước , Tống Tử Dao trong chăn .
Chiếc chăn cưới màu đỏ lớn thêu hình rồng phượng uyên ương bách tử, cuộn thành một cục nhỏ xíu.
Hơi thở Đàm Kim Hạ lập tức trở nên nặng nề.
Anh tới, đưa tay trong chiếc chăn đỏ.
Tống Tử Dao mặc bộ đồ ngủ lụa lấy từ gian, mịn màng thiết với da, mặc như mặc.
Đàm Kim Hạ A Dao nhắm chặt hai mắt, khàn giọng hỏi: “Ngủ ?”
Tống Tử Dao gì, nhưng khóe miệng kiềm chế mà cong lên một chút.
Yết hầu Đàm Kim Hạ tràn tiếng khẽ, chui trong chăn.
Bàn tay lớn càn, Tống Tử Dao thể giả vờ ngủ nữa, mở to đôi mắt long lanh, đầu liếc Đàm Kim Hạ.
Đàm Kim Hạ cái liếc mắt cho suýt mất hồn, chờ nữa mà bóc tờ giấy kẹo thỏ trắng lớn, giúp tiện hơn.
Bóng đèn trong phòng tỏa ánh sáng mờ ảo dịu nhẹ, chiếu lên làn da như ngọc, giống như phủ một lớp lọc mềm, tả xiết.
Cảm giác càng ngày càng quá đáng, Tống Tử Dao vung vung nắm đ.ấ.m mềm oặt.
Nắm đ.ấ.m yếu ớt dễ dàng Đàm Kim Hạ nắm lấy, đặt lên miệng hôn thật mạnh vài cái.
Vẻ mặt lập tức trở nên hung dữ, “Cuối cùng thì ông cũng thể xử lý em một trận cho tử tế !”