139.Tổng kết
Chiếc giường bốn cột mới, đầu giường và đuôi giường treo hai móc màn bằng sừng trâu.
Cùng với tiếng kẽo kẹt của chiếc giường lớn, móc màn cũng thể tránh khỏi rung lắc.
Cảm giác khó chịu ban đầu kéo dài quá lâu, Tống Tử Dao dần dần mềm nhũn cơ thể.
Cô c.ắ.n mu bàn tay, nửa khuôn mặt chìm trong mái tóc dài rối bời, nhưng vẫn thể thấy vẻ mặt khá khó chịu.
Đàm Kim Hạ giúp cô vuốt tóc, lấy tay cô , đưa tay cho cô, “Cắn tay .”
Anh tật của cô, khi cao trào thì thích c.ắ.n .
Tống Tử Dao cũng khách sáo, c.ắ.n một miếng bàn tay thô ráp đưa đến mặt cô.
Mơ màng, c.ắ.n lệch , vốn c.ắ.n mặt bên, nhưng c.ắ.n ngón tay.
cô kén chọn, dù cũng là để mài răng thôi.
Toàn Đàm Kim Hạ rùng , hít một khí lạnh, động tác chậm rãi dừng một chút, đó trở nên nhanh và dứt khoát.
Chiếc chăn hỷ màu đỏ hình rồng phượng uyên ương bách tử nổi lên từng đợt sóng đỏ.
Cuối cùng thì Đàm Kim Hạ cũng thể như lời đe dọa hung dữ của , xử lý Tống Tử Dao một trận cho tử tế.
Vợ một xong thì kêu thoải mái, nhất quyết cho chạm nữa.
Đàm Kim Hạ: ....... Đây là tình huống lường .
Đợi đến khi Tống Tử Dao tắm rửa xong từ gian bước , Đàm Kim Hạ liền dày mặt sà tới, ôm lấy vai vợ, một bộ dạng tổng kết.
Giọng nhẹ nhàng, ngữ khí dẫn dắt hỏi: “Nói cho , chỗ nào thoải mái ?”
Vừa hỏi, Đàm Kim Hạ tự ngẫm nghĩ trong lòng, quá thô bạo ? Hay là thời gian khiến cô hài lòng?
Nghĩ đến đây, Đàm Kim Hạ lặng lẽ tính toán thời gian, chắc cũng nửa tiếng chứ? Cũng ngắn lắm nhỉ??
Tống Tử Dao liếc Đàm Kim Hạ một cái, khẽ ho một tiếng : “Em là bụng thoải mái, chứ là chỗ thoải mái.”
Đàm Kim Hạ dùng tay vuốt lên bụng của Tống Tử Dao, nhẹ nhàng xoa bóp, “Bụng vì thoải mái?”
Nhìn vẻ mặt quan tâm tò mò đơn thuần của đàn ông, Tống Tử Dao im lặng vài giây, mới bực bội : “Anh đ.â.m mạnh quá !”
Lần đầu tiên sâu như , lúc đang diễn thì thấy khó chịu, nhưng đó bụng đau nhức khó tả.
Đàm Kim Hạ nhất thời dở dở , nên khen giỏi, hối hận vì quá mạnh.
vì vợ khỏe, dù đến mấy cũng chỉ đành nhịn.
Đàm Kim Hạ tự sửa soạn xong, liền xuống ôm vợ lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-139-1.html.]
Thời gian còn sớm, hai đều ý ngủ.
Đàm Kim Hạ cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Tống Tử Dao, hài lòng : “Thật cứ ôm em như thế , gì cả, cũng vui .”
Tống Tử Dao lười biếng nhấc nhấc mí mắt, “Vậy tay đang gì thế?”
Đàm Kim Hạ dày mặt đáp: “Đang trêu chọc chú thỏ nhỏ của .”
Tống Tử Dao: ...... “Đồ lưu manh hôi hám.”
Đàm Kim Hạ gì, dùng hành động thực tế để chứng minh thuộc tính lưu manh hôi hám của .
Không thể động những chỗ khác, chỉ thể dùng thỏ trắng lớn mà an ủi tâm hồn thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi Tống Tử Dao tỉnh , phát hiện cánh tay sắt của Đàm Kim Hạ đang vắt ngang eo cô, tay vòng lên ôm chặt lấy thỏ trắng lớn của cô buông.
Giống như đang bảo vệ thức ăn .
Tống Tử Dao cựa quậy một chút, Đàm Kim Hạ cũng tỉnh giấc.
Anh kéo Tống Tử Dao lòng , giọng khàn khàn : “Ngủ thêm một lát nữa , hôm qua muộn.”
Tống Tử Dao thều thào ừ một tiếng: “Anh cũng là muộn ?”
Đàm Kim Hạ gì, hôn lên tai cô, đó mò lấy chiếc đồng hồ đeo tay gối xem giờ.
Mới sáu giờ.
“Tám giờ đến chỗ ăn sáng là , ngủ thêm một lát nữa .”
Tống Tử Dao cũng rời khỏi ổ chăn ấm áp, gật đầu : “Vậy nhớ bảy rưỡi gọi em dậy, kẻo đến muộn.”
Đàm Kim Hạ đồng ý ngay, Tống Tử Dao liền yên tâm rúc lòng , ngủ tiếp.
khi cô tỉnh nữa, tám giờ hai mươi phút .
Đàm Kim Hạ bên cạnh dậy, nhưng gọi cô!
Tống Tử Dao trừng mắt Đàm Kim Hạ đang xách bình thủy phòng, tố cáo: “Không bảy rưỡi gọi em ? Tám giờ đấy!”
“Thấy em ngủ ngon, đành lòng gọi.” Đàm Kim Hạ đặt bình thủy xuống đất, một cách hiển nhiên.
Tống Tử Dao tức đến nên lời, vén chăn xuống giường.
Đàm Kim Hạ an ủi: “Không , em tính cách của mà, bà sẽ giận .”
Tống Tử Dao mặc quần áo, lèm bèm:
“Em đương nhiên sẽ giận , nhưng cái em lo lắng chuyện ! Hôm nay là ngày đầu tiên khi chúng kết hôn đúng , nếu chúng đến muộn thì những khác sẽ nghĩ gì? Họ chắc chắn sẽ liên tưởng đến đêm tân hôn hôm qua a! Nói chừng còn chọc ghẹo vài câu như ‘ hôm qua quá muộn ’ chứ!”
Tống Tử Dao nhận lấy khăn mặt Đàm Kim Hạ vắt cho cô, lau mặt, trừng mắt Đàm Kim Hạ : “Anh ngượng ?”