Trần Mặc  thẳng , ánh mắt sáng rực  Tống Tử Dao, : “Đồng chí Tử Dao, nếu   những tài liệu tham khảo mà cô cung cấp,   thể thi   điểm như ,  ......   cảm ơn sự vô tư của cô!”
Nói xong,  cúi gập  một cái.
“Từ lúc cô cho  vay tiền bắt đầu,   thấy cô là   ,   còn  trại nuôi heo trả , cũng giúp   thể tự nuôi sống bản  ...... Luôn  bày tỏ lòng  ơn của  với cô, nhưng    ......”
Nói ,   cúi gập .
Tống Tử Dao vội vàng ngăn , “Dừng, dừng, dừng,  cần tam bái  gì.”
Trần Mặc cũng phản ứng ,    chút ngại ngùng.
Những  khác cũng bắt đầu trêu chọc với ý .
Đàm Kim Hạ bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tống Tử Dao, ôn hòa : “Thời gian  còn sớm nữa, chúng  nên về thôi.”
Tống Tử Dao  đồng hồ, “Thời gian còn sớm mà, ở  trò chuyện với   một lúc .”
Đàm Kim Hạ im lặng một chút,  đó sờ bụng : “Buổi trưa  ăn no, đói .”
Hai  buổi trưa ăn ở một quán ăn quốc doanh, tay nghề của đầu bếp  qua loa, nhưng Đàm Kim Hạ cũng ăn  ít mà.
Tống Tử Dao ngạc nhiên một chút, nhưng vẫn quyết định  lời Đàm Kim Hạ.
Chào tạm biệt  , hai   cưỡi xe đạp,  về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-162-2.html.]
Vừa về đến nhà, Đàm Kim Hạ liền  vẻ  cố ý : “Tổng điểm Toán và Lý Hóa của  hình như nhiều hơn Trần Mặc năm điểm, nếu Ngữ văn và Chính trị  thể thi  nhiều hơn ...... Anh mạnh hơn nó.”
Nói xong  thở dài: “Cảm giác   đề  vấn đề về đầu óc, Ngữ văn một trăm điểm, bài văn  chiếm bảy mươi điểm.”
Tống Tử Dao nghĩ , quả thật là như thế.
“Vậy thì cũng chịu thôi, ai bảo Ngữ văn và Chính trị của   kéo chân chứ.”
Đàm Kim Hạ   gì.
Tống Tử Dao : “Anh đói  ? Bây giờ cũng gần đến lúc  cơm tối ,  ăn gì, em  cho .”
Đàm Kim Hạ vẫn   gì.
Tống Tử Dao đang chuẩn   bếp cảm thấy  đúng,    thì va  một bức tường thịt.
Cô  giật , vươn tay đ.ấ.m một cái, “Im re thế,  em c.h.ế.t sợ !”
Đàm Kim Hạ    quan tâm cú đ.ấ.m nhẹ nhàng   ,  cúi , vác Tống Tử Dao lên vai.
Sau một hồi trời đất  cuồng, Tống Tử Dao tức giận đ.ấ.m càng mạnh, “Làm gì  chứ! Anh    ăn cơm !”
Đàm Kim Hạ vỗ một phát  m.ô.n.g cô.
“Ăn cơm cái quái gì,  bây giờ  ăn em.”