168. Có Phương Hướng Là Có Thể Cố Gắng Hết Sức
Đàm Kim Hạ và Tống Tử Dao trong lòng đều chút kinh ngạc, nhưng mặt biểu lộ, như thường lệ chào hỏi Vương Nhất Quang.
Tránh qua họ, mấy trong ký túc xá của Đàm Kim Hạ cũng hỏi về tình hình, Đàm Kim Hạ giải thích đơn giản vài câu.
Trong khuôn viên trường thì yên tĩnh, nhiều , nhưng đến căn tin giờ ăn, liền cảm giác đông như biển.
Tống Tử Dao chiếm chỗ, Đàm Kim Hạ cùng những khác lấy cơm.
Trong lúc ăn, gặp Đàm Học Tùng và Tạ Minh Minh cũng đến.
Đàm Học Tùng gạt một nửa cơm và thức ăn sang cho Tạ Minh Minh, Tạ Minh Minh ăn hết nhiều như , gạt trở một phần.
Hai cứ như thế qua , khiến mấy trong ký túc xá của Đàm Kim Hạ chú ý.
Biết Tạ Minh Minh giống như Tống Tử Dao là sinh viên của trường, vẻ mặt liền chút hiểu.
Vừa hộ khẩu việc , vì dẫn vợ đến học đại học? Làm mà nuôi sống ?
Nguyên do trong đó, tiện với mấy , Đàm Học Tùng chỉ : “Tao nỡ xa vợ tao.”
Những khác: “......”
Được, thật là cũng nhét vợ trong túi quần .
Chính thức khai giảng là ngày .
Sau khi trải nghiệm thức ăn của căn tin, Tống Tử Dao dẫn Đàm Kim Hạ rời khỏi trường học, hết đến nhà Nhiêu Quân Ích một chuyến, mời và mợ tối qua ăn cơm.
Trở nhà máy thép, đến nhà Trình Tâm Khiết một chuyến.
Lúc cô và Đàm Kim Hạ kết hôn, và Chu Quốc Cương vì lý do công việc nên đều tham dự, mời họ một bàn tiệc.
Trong nhà ngoài lương thực, rau củ, thịt cá, nồi niêu xoong chảo đều đầy đủ.
Còn một đống than tổ ong, để ở đó hơn một năm, cũng ẩm mốc, vẫn thể đốt.
Chỉ là Tống Tử Dao chút lo lắng về tài nấu ăn của .
“Em nấu món ăn thường ngày thì , còn để một bàn tiệc hồn thì mất phương hướng a,” Tống Tử Dao bắt đầu hối hận, “Biết nên đến nhà khách mới .”
Đàm Kim Hạ vợ mệt, ngay từ đầu nhà khách , vợ .
Lúc vốn thấy vui sướng khi khác gặp họa, nhưng bộ dạng rầu rĩ của vợ, cưỡng chế nhịn , thấu hiểu : “Không , lát nữa giúp em.”
Tống Tử Dao an ủi bởi câu .
nhanh, phiền não của cô liền giải quyết.
Cô kinh ngạc Tạ Minh Minh, hỏi: “Cậu thật sự tiệc ??”
“Ông tớ là đầu bếp a, giải phóng là đầu bếp trưởng của đại tửu lầu trong huyện. Tớ từ nhỏ là do ông dẫn dắt, nhỏ nấu ăn .” Tạ Minh Minh ngại ngùng , “Mọi đều tài nấu ăn của tớ cũng tồi ......”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-168-1.html.]
Đàm Học Tùng tiếp lời : “Nguyện vọng lúc bé của Minh Minh chúng là trở thành đầu bếp, nối nghiệp ông cô , nhưng bố cô cho phép.”
Tống Tử Dao : “Vậy thì quá , hôm nay do đầu bếp, tớ giúp phụ việc.”
Tạ Minh Minh vỗ n.g.ự.c : “Không thành vấn đề! Tớ nhất định sẽ dốc hết tài nghệ!”
Cô gái nhỏ nhắn mềm mại, bếp liền đổi hẳn.
G.i.ế.c gà mổ cá, động tác dứt khoát gọn gàng, mắt cũng nháy một cái.
Làm gì , gì , cũng rõ ràng mạch lạc, cục đều trong tầm kiểm soát.
Làm việc sở trường, cả sẽ thật sự tỏa sáng.
Tống Tử Dao thấy, khỏi : “Minh Minh, thích và giỏi nấu ăn, nghĩ đến, dựa cái để nuôi sống bản ?”
Thần sắc Tạ Minh Minh chút mơ hồ, “Dựa nấu ăn nuôi sống bản chứ? Tớ cũng thể trở thành đầu bếp của quán ăn quốc doanh a.”
Đầu bếp đa là đàn ông, ít khi cần đồng chí nữ, càng cần là cô gái trẻ như Tạ Minh Minh.
Hơn nữa đầu bếp của quán ăn quốc doanh là một công việc , tranh giành nhiều, càng đến lượt Tạ Minh Minh.
Điều quan trọng nhất là, Tạ Minh Minh còn một chút lo lắng.
“Nếu tớ đầu bếp, Học Tùng sẽ cảm thấy mất mặt chứ?”
Vợ của sinh viên đại học là đầu bếp, Tạ Minh Minh cảm thấy xứng.
Tống Tử Dao đồng tình : “Dựa lao động mà kiếm sống, thể mất mặt chứ? Nếu đầu bếp, sinh viên đại học cũng đều ăn chay thôi.”
Nghe câu , Tạ Minh Minh phì một tiếng.
Tống Tử Dao : “ quán ăn quốc doanh quả thật khá khó, nhưng đây là con đường duy nhất a, thể ......”
Tạ Minh Minh tò mò hỏi: “Có thể gì?”
Tống Tử Dao vốn thể tự kinh doanh, bắt đầu từ quầy hàng nhỏ, mở quán ăn của riêng ......
cô đột nhiên nhớ bây giờ vẫn đến thời cơ.
Toàn bộ phương hướng phát triển của xã hội vẫn theo lối mòn cũ.
Lúc khuyến khích Tạ Minh Minh bán hàng rong, chính là theo chủ nghĩa tư bản.
Tống Tử Dao sửa lời: “Có thể đặt mục tiêu căn tin của các đơn vị lớn, cho dù nhất định đầu bếp chính, dựa sự tháo vát của mà thể xử lý việc vặt, chắc sẽ căn tin chịu nhận .”
Tạ Minh Minh xong, trầm tư một lúc, đó ánh mắt dần kiên định.
Có phương hướng là thể cố gắng hết sức.
Cô khẩn thiết hy vọng thể nuôi sống bản .