54. Người đàn ông cô để mắt ít nhất cũng  đáng giá một tệ
 
Mùa đông ở vùng núi,   gió bắc gào thét, tuyết rơi cũng  lớn, từng hạt tuyết bay lất phất lớn như hạt muối.
 thời tiết thật sự lạnh, cái lạnh thấm sâu  tủy xương.
Quan trọng nhất là, còn   biện pháp sưởi ấm nào,   dựa  run rẩy.
Thời tiết , là thời điểm nhàn rỗi hiếm  trong năm của nông dân, hầu như ai cũng cuộn  trong nhà,  những công việc đơn giản.
Các thanh niên tri thức nam tụ tập trong một phòng đ.á.n.h bài, các thanh niên tri thức nữ thì  thủ công.
Gia đình Mạnh Tinh  nhà máy sợi len, tục ngữ  dựa núi ăn núi, công nhân nhà máy sợi len kiếm sợi len  hề khó, Tống Tử Dao và Văn Tuyết nhờ cô  mỗi  mua hai cân.
 đồ  cần phiếu, màu sắc thì   chọn.
Tống Tử Dao chủ động nhường cuộn len màu đỏ tươi cho Văn Tuyết,  giữ  màu xám đậm.
Cô  tự   thiếu gì, dự định dùng cuộn len  đan cho Đàm Kim Hạ một chiếc áo len.
Chỉ là cô    kích cỡ cụ thể của Đàm Kim Hạ bây giờ,  bắt tay  , lúc  chỉ  Văn Tuyết và Mạnh Tinh đan.
Xem một lúc thấy buồn chán, nhớ  còn một  công việc   xong, liền lấy giấy bút    tính toán bên cạnh.
Trong phòng thanh niên tri thức nữ  đặt cái bếp đất dùng để nấu cơm, bên trong đốt than củi tích  từ việc nấu cơm bình thường, để than củi cháy lâu hơn, bên  phủ một lớp tro, như  lửa cũng nhỏ  nhiều.
  còn hơn , vẫn ấm hơn một chút.
Lại  thời tiết lạnh giá bên ngoài  đối chứng, chậc, cảm giác hạnh phúc tăng mạnh!
Văn Tuyết cảm thán: “Chị gái họ hàng nhà   Đông Bắc, cô   thư  ở đó  lắm,   nhiều thịt rừng ăn, lương thực cũng nhiều, mùa đông còn  thể đốt lò sưởi,  thể cuộn   lò sưởi cả ngày,  lạnh chút nào.”
Mạnh Tinh : “Ở chỗ chúng  tuy   lò sưởi, nhưng thịt rừng cũng  để ăn. Để một thời gian nữa , đại đội sẽ tổ chức săn bắt mùa đông.”
Văn Tuyết kích động: “Săn b.ắ.n ? Muốn xem quá!”
“Nguy hiểm lắm, đội săn b.ắ.n sẽ  cho đồng chí nữ tham gia ,” Mạnh Tinh vẻ mặt vô vị: “Hơn nữa săn b.ắ.n  gì vui ,  bằng bắt cá.”
“Bắt cá? Khi nào??”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-tn-70-thieu-nu-tri-thuc-mem-mai-quyen-ru-khien-dai-han-run-ray-ca-tim/chuong-54-1.html.]
Mạnh Tinh : “Trước Tết , ngay tại hồ chứa nước của đại đội chúng , nhưng cá  nhiều, mỗi    chia bao nhiêu.”
Hồ chứa nước mà Đàm Kim Hạ và    sửa là hồ chứa nước lớn cung cấp cho sáu bảy đại đội cùng sử dụng, hồ chứa nước của đại đội Thắng Lợi chỉ cung cấp nước cho đại đội , khá nhỏ.
Văn Tuyết thở dài: “Nói , vật tư nông thôn cũng khá phong phú, còn  cá tươi để ăn.”
Khi ở tỉnh thành, tuy  thể mua  cá biển như cá hố đông lạnh, nhưng  hiếm khi mua  cá sống.
Tống Tử Dao đặt bút xuống,  dậy vươn vai, tiếp lời: “Cả năm chỉ  dịp Tết  vật tư phong phú thôi.”
Văn Tuyết đồng tình gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Mạnh Tinh đột nhiên : “Em trai  là tài xế của nhà máy sợi len, tháng   công tác sẽ  qua huyện chúng , nếu  đó  thể  chia cá và thịt rừng,  sẽ đưa hết cho nó, bảo nó mang về nhà.”
Văn Tuyết ngưỡng mộ: “Nói    thể gặp em trai  ? Thật ,  cũng  gặp  nhà  quá, ai cũng .”
Khựng  một chút còn bổ sung: “Cho dù là chị hai  ghét nhất cũng !”
Mạnh Tinh hiếm khi nở một nụ  ngọt ngào: “ , nó cũng mới  tài xế chính thức.  thật sự  tích thêm đồ cho nó mang về nhà, nhưng    tích gì, bắt đầu tích từ .”
Mạnh Tinh  giáo viên lấy công điểm đầy đủ,  thiếu khẩu phần lương thực, tiền cũng đủ tiêu, nhưng các mặt khác thì thiếu. Cô   tự  trồng rau, cũng  nuôi gà nuôi heo, cũng   lười, mà là đều  từng nuôi, nhưng   con nào sống.
Đột nhiên, Mạnh Tinh  Tống Tử Dao : “Tử Dao,  thấy  ngày nào cũng nhặt trứng gà, chắc chắn tích  nhiều lắm đúng ?   thể đổi với  một ít ?”
Gà Tống Tử Dao nuôi ở khu tập thể thanh niên tri thức cũng bắt đầu đẻ hai trứng một ngày  sai biệt, hơn nữa cô  còn thỉnh thoảng lấy một ít từ  gian , giỏ trứng gà quả thật  ít.
“Được thôi,   bao nhiêu?”
Gia đình Mạnh Tinh điều kiện  tệ, thật   nhiều, nhưng ngại, liền : “Hai, hai mươi quả ?”
Tống Tử Dao  : “Em trai  khó khăn lắm mới đến một chuyến, chỉ mang về hai mươi quả trứng gà? Thế  , đợi đến khi em trai  đến  xem,  cố gắng đáp ứng nhu cầu của .”
Mạnh Tinh vui vẻ : “Thật ? Vậy thì  quá!”
Mấy cô gái râm ran  chuyện,  lâu   chuyển chủ đề sang chuyện phiếm.
Văn Tuyết: “Bây giờ   đều bàn tán về con trai bác Chu đấy,     phúc,  xem mắt  bỏ  chủ động tìm đến tận nhà,   ngay cả lễ vật cưới hỏi cũng  cần trả nhiều, dù  cô gái đó   đầu ,  thể nào   đầu nữa.”
Mạnh Tinh nhàn nhạt : “Quá   đắn, cho dù  đầu, cũng  thể trắng trợn như , nhỡ con trai bác Chu  cần cô  thì ?”
Văn Tuyết nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Không thể nào chứ? Nghe  cô gái đó điều kiện khá ,  là giáo viên tiểu học,  cũng .”