Chương 324: Bị Bắt Đi
“Người bắt còn gì để nữa!” Mắt Lý Lộc như thể phun lửa, hung hăng với Bạch Lê Hoa: “Đại ca mà bề gì, bắt cô đền mạng!”
Nhìn cái thế , hận thể nuốt sống nàng!
Những lúc ở Đồng Nhân Đường chứng kiến Bạch Lê Hoa phá tiệm liền : “Sao náo loạn lên thế , nếu quan gia vì chuyện t.h.u.ố.c giả bên mà trừng phạt các ngươi, chúng đều sẽ công đường chứng nhân cho các ngươi!”
“ , gì khác, t.h.u.ố.c ở đây rẻ hơn tiệm khác, đó chính là lương tâm!”
“Đi, chúng theo xem !”
Mọi hùa phụ họa, đều là lời khen ngợi Bạch Lê Hoa, kèm theo việc bênh vực nàng, hiển nhiên coi tiệm t.h.u.ố.c là của nàng.
Sắc mặt Lý Lộc càng thêm khó coi, sải bước đến quầy thuốc, gom một loạt chai t.h.u.ố.c hàng cùng một chiếc hộp nhỏ, nhét lòng Bạch Lê Hoa, :
“Chùa nhỏ của chúng chứa nổi Phật lớn như cô, thấy cô nên mang đồ của mau !”
Thái độ kiên quyết, cần phân bua.
Bạch Lê Hoa chỉ còn cách ôm hòm t.h.u.ố.c về phía cửa.
Gần đến cửa, nàng dừng bước, : “Chuyện là do mà , sẽ lên nha môn ngay, chuyện gì sẽ gánh vác, tuyệt đối liên lụy các ngươi!”
Nói xong, nàng lưng bước ngoài.
Ai ngờ Lý Lộc vồ lấy nàng, mắng xối xả: “Cô ăn no rửng mỡ , tự tiện chạy đến nha môn tìm khó chịu, đồ đạc đều đưa cho cô , cô mau trốn mạng , chúng ai nợ ai! Chuyện Đại ca , sẽ tự tìm cách!”
Điều vượt ngoài dự liệu của Bạch Lê Hoa.
nàng phản ứng ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-324.html.]
Vì chuyện của Từ đại phu, nha môn vẫn luôn để mắt đến của Diệu Thủ Quán, theo lý mà , chữa c.h.ế.t , thì thể khai trương , nhưng bọn họ nỡ y thuật gia truyền, vi phạm quy tắc, lén lút thuê tiệm để khai trương , đó chính là trọng tội, bất kể chuyện Đồng Nhân Đường thế nào, bọn họ khó tránh khỏi việc cùng tù.
Nàng nhà họ Lý, lúc bỏ , cũng xem như là một con đường sống.
Mặc dù từ khi nàng bước cửa, từng cho nàng sắc mặt , nhưng lòng , khỏi chút cảm động, càng quyết tâm giúp họ minh oan cho bằng .
Bạch Lê Hoa dùng tay đẩy Lý Lộc : “Ngươi yên tâm, tự chừng mực!”
Lý Lộc lộ vẻ bất mãn: “Có chừng mực gì thì cô dùng việc khác , dù , chuyện nhà chúng , cô ít quản !”
Sau đó hét lên với Lý Thủ Tài: “Ngươi đó gì. Còn mau lấy chổi, quét ngoài cho !”
“Ồ! Ta ngay!”
Lý Thủ Tài cánh cửa tìm chổi.
“Rầm” cửa lớn đẩy , một nha dịch khác ngang nhiên bước : “Om sòm náo loạn, thể thống gì nữa!”
Mọi dừng tay .
Chỉ nha dịch : “Ai là Bạch Lê Hoa?”
Không ai lên tiếng, Bạch Lê Hoa giơ tay: “Ta.”
“Được , mau theo một chuyến!”
Nói xong, thèm để ý đến khác, kéo ngay.
Lý Lộc xông lên: “Quan gia, Quan gia, cô nương nhà họ Lý chúng , ngài chuyện gì, tìm , theo ngài.”
“Cút !” Nha dịch vung tay, hất : “Ở đây đến lượt ngươi ?”
Lý Lộc suýt ngã, “Ta… …”
Nha dịch lườm một cái, liếc xéo nửa con mắt: “Ấp úng cái gì, cho ngươi , ngươi cứ ở yên trong nhà, chuyện gì sẽ đến tìm ngươi.”