Chương 548: Người độc ác lắm
Liễu Lăng Phong một tay kéo : “Ngươi gì?”
May mắn , những mặt lúc đều là các đại nhân vật cử túc khinh trọng, đàm tiếu phong sinh, cũng ai chú ý góc khuất xảy chuyện gì.
“Liễu Đương gia, ngươi từng qua thể nữ t.ử thể tùy tiện xâm phạm chăng?” Hiên Viên Văn Hoán một cách quỷ dị.
Liễu Lăng Phong nắm tay càng thêm dùng lực, khinh miệt : “Hiên Viên là nữ t.ử ?”
Hiên Viên Văn Hoán khẽ lắc đầu, tiếp: “Ta chỉ cho ngươi , chỉ thể nữ t.ử thể tùy tiện xâm phạm, mà nam tử… cũng .”
Lời dứt, tay Liễu Lăng Phong liền hất mạnh như chạm điện giật, run rẩy ngừng.
Tô Noãn thấy, đó nổi lên vô nốt mụn nước nhỏ.
Nàng vội vàng tìm giải d.ư.ợ.c trong túi.
Dù , độc thuật của Hiên Viên Văn Hoán thiên hạ nhất, tuyệt đối hư danh.
“Hừ, nếu các ngươi còn trẻ thì !” Đang bôi thuốc, một bên cạnh tiến đến: “Hiên Viên Văn Hoán độc ác lắm, đều là độc , bắt ai là hạ độc đó, các ngươi cũng là gặp lúc tâm tình , bằng , e rằng ngươi hành hạ đến thây cũng chẳng còn.”
Người rảnh rỗi việc gì , tặc lưỡi, mà Tô Noãn ngừng liếc xéo.
Xử lý xong tay của Liễu Lăng Phong, Tô Noãn Mặc Nhiễm cao lớn phía mà phạm khó.
“Hắn ?”
Liễu Lăng Phong cũng đầu , hai hoặc chỉ hai cặp mắt Mặc Nhiễm: “Chủ t.ử ngươi , ngươi đuổi theo ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-548.html.]
“Mặc Nhiễm chỉ lưng chủ tử.”
“Được, ngươi hầu hạ mấy năm ?”
Mặc Nhiễm hề do dự, buột miệng : “Mười ba năm bảy tháng tám ngày.”
“Tính toán nhanh thật, hỏi ngươi, ở bên lâu như , chẳng lẽ chút tình cảm nào ?”
Người thể ngày tháng rõ ràng như , hoặc là cực hận, hoặc là tình cảm cực sâu.
Mặc Nhiễm rõ ràng là vế .
điều khiến bất ngờ là, chỉ khẽ rũ mắt xuống, mặt cảm xúc : “Mặc Nhiễm chỉ là hạ nhân.”
“Cho dù là hạ nhân, cũng tình cảm.” Liễu Lăng Phong : “Ngươi tại để ngươi ở đây ?”
“Chủ t.ử lương cầm chiết mộc nhi tê (chim khôn chọn cây mà đậu), chuẩn dẫn Thất công chúa quy ẩn sơn lâm .” Mặc Nhiễm mặt cảm xúc , “ , là việc quan trọng nhất đời .”
Tô Noãn và Liễu Lăng Phong , dụ dỗ : “Vậy ngươi , việc quan trọng nhất của là vô dụng , một khi c.h.ế.t , Bách Lý Thiếu Hiên nhất định sẽ tìm đến cái c.h.ế.t.”
Mặc Nhiễm hỏi: “Chuyện đó thì liên quan gì đến ?”
Tô Noãn và Liễu Lăng Phong á khẩu.
“Ngươi đối với …”
“Các ngươi , tại nhớ rõ ngày tháng như ?” Khóe miệng Mặc Nhiễm nhếch lên một nụ châm chọc: “Ta từ nhỏ thiên phú dị bẩm, lúc đó khái niệm dị năng, cha coi là yêu nghiệt, cũng bạn bè nào khác, luôn chỉ chơi một , đó thấy, hỏi rõ ngọn ngành xong, giúp g.i.ế.c hết tất cả , tất cả những mắng là yêu nghiệt.”
Tô Noãn mắt tròn xoe, là cảm kích oán hận.
“Lúc đó, chỉ là một đứa trẻ nhỏ hơn nửa cái đầu, nhưng tỉnh dậy thấy đều ngã trong vũng máu, với , từ nay về , chính là bằng hữu của .”
Trên mặt Mặc Nhiễm vẫn bình thản chút gợn sóng, đầu hỏi hai : “Các ngươi từng gặp loại bằng hữu ?”