Chương 829: Bách Lý Thiếu Dương (4)
Va cũng chẳng giữ phép tắc, vội vàng bò dậy hướng Tứ Vương gia hô hoán thất kinh, “Bắt… bắt …”
Thạch Linh kinh hãi trong lòng, bắt ?
Nhìn Tứ Vương gia, lúc , cuối cùng cũng , trở về ghế , hô lên một tiếng, “Dẫn lên!”
Mọi cùng như Thạch Linh, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần tìm thấy Vương Miểu, tìm bạc, còn gì thể ngăn cản bọn họ nữa?
đến khi một đám thị vệ hò hét dẫn lên, mới ngây .
Nói là Vương Miểu và Tô Noãn, thành hai nha đầu miệng còn hôi sữa?
Bách Lý Thiếu Dương cũng tức giận, “Đây là ai?”
“Bẩm Vương gia, họ là của Liễu gia, từ Bồng Lai tới, tiểu nhân thấy họ chỗ ở của Liễu Lăng Phong, đó đến chỗ Nhiếp Chính vương, nghĩ rằng hẳn là bên cạnh Liễu phu nhân.”
Bách Lý Thiếu Dương Liên nhi và Nguyệt Tâm trói năm hoa dẫn lên, vui với tiểu đồng báo tin: “Hỗn xược! Hai cô nương là của Liễu phu nhân, các ngươi thể đối xử với họ như .”
Tiểu đồng vội vàng xin và cởi trói cho họ.
Liên nhi cảnh giác Bách Lý Thiếu Dương, cũng giận, nho nhã dặn dò tả hữu, “Hạ nhân vô lễ, kinh động hai vị. Chắc là các cô nương đường xa mệt mỏi , chi bằng ở tệ xá uống chén nóng .”
Tiếp đó, tiểu đồng mời họ uống .
Trong phòng đặt than sưởi, vô cùng ấm áp, bàn bày điểm tâm tinh xảo và hảo hạng.
Nguyệt Tâm dùng kim bạc thử một chút, độc, liền yên tâm bảo Liên nhi ăn.
Những món bánh , thường thể ăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-gian-trong-trot-nu-than-y-xau-xi-lam-vo-nong-gia/chuong-829.html.]
Vừa ăn hai miếng, một cô gái nhỏ bước , cúi chào Liên nhi, dịu dàng : “Cô nương, chủ t.ử nhà chút chuyện tìm cô, phiền cô theo một chuyến.”
Nguyệt Tâm lập tức dậy theo.
Cô gái trực tiếp chắn mặt nàng, “Xin cô nương cứ ở đây nghỉ ngơi chốc lát.”
“Nếu chịu thì ?” Nguyệt Tâm đặt tay lên thanh kiếm mềm, sắc mặt vui.
Cô gái vỗ tay, vài thị vệ mang đao từ ngoài bước , chắn mặt nàng.
“Cô nương yên tâm, lát nữa nô tỳ nhất định sẽ đưa cô nương về nguyên vẹn.”
Liên nhi cũng kéo tay áo nàng bên cạnh, “Nguyệt Tâm tỷ tỷ, , lát nữa sẽ về.”
Trên tay còn đang cầm một miếng bánh.
Nguyệt Tâm nhíu mày, trong lúc , Liên nhi đồ ngốc theo khác mất .
Người dẫn , còn so kè với đám đại hán ích gì?
Nàng đành về chỗ cũ, suy nghĩ để rời , là, để Tô Noãn và họ nhận tin tức.
Nói về Liên nhi, khi theo cô gái ngoài, đến chỗ Nguyệt Tâm thấy, bước chân nàng lập tức dừng .
Nước mắt rơi lã chã.
Nàng kéo tay áo cô gái , mắt đẫm lệ , “Cô nương, , cầu xin cô một chuyện.”
Tuy kiên nhẫn, cô gái nhỏ vẫn hỏi một câu .
Chỉ nàng : “ sợ đau, nếu Tứ Vương gia dùng hình, cô hãy lén báo cho một tiếng, trong lòng cũng sự chuẩn .”
Cô gái nhỏ đang định nàng, bất chợt nàng : “Nếu thực sự chịu đựng nổi, quy tiên , cô đừng cho Nguyệt Tâm tỷ tỷ , kẻo nàng và phu nhân đau lòng, cứ một lặng lẽ rời là .”
Cô gái nhỏ nửa nửa an ủi nàng: “Cô nghĩ , Vương gia chỉ tìm cô chuyện thôi.”