Sau khi lên cấp hai, trường học cách nhà  xa,    lãng phí thời gian  đường nữa.
Vì   hỏi bố  thể đưa   học giống như đưa em trai  học .
Vì họ  yên tâm nên em trai luôn học ngoại trú, còn   ở ký túc xá, một tuần chỉ  phiền họ một .
Bố   gì,  tưởng ông  đồng ý.
Sáng thứ Hai,  đến năm giờ,    dùng cây phất trần đánh thức.
Bà   nhạo ,   để bố mày đưa mày  học ?
 im lặng  lên xe bố  lái.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ tối đen, giống như một con quái thú nanh vuốt đang ẩn nấp.
Trên đường  bố   ngừng chửi rủa , ông    mày  c.h.ế.t , ánh mắt hận  thể nuốt chửng lấy .
Mười lăm phút  xe,   thấy những lời chửi rủa độc địa nhất trong cuộc đời,  bao giờ nghĩ rằng  những lời sẽ thốt  từ miệng của một  cha.
Đi quá sớm, cổng trường còn  mở.
 dựa  lan can sắt của cổng trường, lặng lẽ  hai tiếng đồng hồ.
Trời  lạnh,  tối.
  mặt trời từ từ mọc lên từ phía đông, ánh sáng rực rỡ khắp bầu trời.
Từ đó, trong lòng  luôn nung nấu một nguồn sức mạnh  bao giờ cạn, nó chống đỡ cho  dậy sớm hai tiếng đồng hồ, từng bước  hết sáu dặm đường từ nhà đến trường.
Chín nghìn hai trăm sáu mươi tám bước,   trọn ba năm.
  giống em trai, nó  bao giờ  lo lắng về tiền bạc,    tiền tiêu vặt.
 nghèo đến mức chỉ còn  lòng tự trọng thấp hèn và  đáng một xu.
Đã từng thử mở miệng xin, nhưng họ là   học thức,  những  cho, mà còn luôn dùng những lời lẽ để giẫm nát lòng tự trọng của   chân đến mức nát bét, sỉ nhục đến tột cùng.
Ở cái tuổi vô tư vô lo của em trai,   tìm  cách để kiếm tiền.
Vì , từ nhỏ   thích tiền,    tiền  .
Nhặt rác trong khu,  bài tập thuê cho  khác, giúp  khác phát tờ rơi,  kỳ thi bán nước tẩy,  kỳ thi bán bút ba màu.
Thỉnh thoảng   đánh hai trận,    ngoài  mất mặt.
Bước ngoặt của sự việc xảy   kỳ nghỉ hè  khi  nghiệp cấp hai.
Cả nhà ba  họ lái xe  du lịch,  đường vì bất đồng ý kiến mà cãi , em trai  giành lấy tay lái.
Cuối cùng  ngược chiều  đường cao tốc, đ.â.m  một chiếc xe tải.
Hai xe đều lật.
Năm ,  một ai sống sót.
Phản ứng đầu tiên của  khi  tin   là tiếc nuối.
Cảm thấy tiếc nuối cho đôi vợ chồng mới cưới  xe tải.
Hậu sự của họ   vội vàng, bà lão vội vàng từ quê lên tranh giành tài sản và tiền bồi thường.
Bà  vốn   để  cho  một xu nào.
 cầm d.a.o  bếp  ầm ĩ, còn hung dữ hơn cả bà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-lam-thu-ky-tong-tai-nua/chuong-7.html.]
 rêu rao khắp nơi chuyện bố  Quý gia ngược đãi con gái, còn  bà   nhà  tuyệt tự tuyệt tôn.
Bà lão đông con,   cần mặt mũi, nhưng nhà họ luôn   cần mặt mũi.
Qua ,   chia hai vạn tệ và căn nhà cũ nát đang ở, đồ đạc  giá trị trong nhà đều  bà già lấy  hết.
Tuy  nhiều nhưng cuối cùng  cũng  thể tranh giành  một ít.
 còn tự  đổi tên.
Từ Quý Chiêu Đệ, thành Quý Nam Từ.
  còn là  sinh  vì em trai nữa,  chính là bản  .
8
Nhất Trung là trường danh tiếng lâu đời,  thiếu nguồn học sinh chất lượng.
Dù thành tích thi cấp ba của   , cũng  nhận  chính sách giảm học phí đặc biệt nào.
 từ lớp 10 đến lớp 11, hạng nhất khối luôn là .
Học bổng hàng tháng  ai khác ngoài .
Trường học xét đến  cảnh của , cho phép   học.
Mỗi ngày  đều  bận rộn.
Buổi sáng thu tiền mua đồ ăn sáng giúp các bạn cùng lớp ở ký túc xá, buổi trưa  trả tiền bổ túc cho các bạn cùng lớp, buổi chiều mang vở ghi  in bán, buổi tối   thêm ở cửa hàng tiện lợi.
Ngoài , còn tham gia một  cuộc thi.
Số tiền kiếm   đủ sống.
   lòng  khác vì    thời gian tán gẫu với họ, cũng   chuyện tình cảm bạn bè, giúp họ  gì cũng thu tiền rõ ràng,  mặt  đầy vẻ thiếu tiền và thích tiền,   toát   thở của sự hám lợi.
Vì ,  khi Thẩm Diệp, một học sinh chuyển trường, bất ngờ giành  vị trí đầu bảng.
Họ đều  nhạo .
Lúc đó  và Thẩm Diệp  , trong lòng cũng   cảm giác gì, cùng lắm là tiếc nuối vì mất năm trăm tệ, đồng thời thúc đẩy bản  cố gắng hơn một chút.
Sau khi xem xong thành tích bước  lớp học.
Mọi  đều vây quanh Thẩm Diệp, khen   giỏi, hả hê vì cuối cùng  hạ bệ  .
“Hạng nhất cuối cùng cũng đổi  !”
“Mong chờ   thấy sắc mặt của Quý Nam Từ.”
“Học bổng đến miệng của cô  cũng bay mất .”
“Học bổng giống như dành riêng cho một  cô  ,  khác  bao giờ  phần.”
“Bình thường cô  kiêu ngạo như ,   cuối cùng cũng đá  tấm sắt .”
Thiếu niên dựa  ghế, giữa hàng lông mày lộ  một tia thiếu kiên nhẫn.
"Thứ nhất khó lắm ? Kích động thế, các   từng đạt  ?”
“Năm trăm tệ nhiều lắm ? Còn  đủ tiền mua một đôi tất của .”
“Mồm miệng chua ngoa thế, thảo nào các   giành  hạng nhất.”
“......”
Bọn họ hậm hực bỏ .