KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:36:22
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Một bông hoa hồng phấn đặt bàn trong phòng Trần Ngộ, kèm theo một chai thủy tinh đựng sữa chua uống.
Trần Ngộ dành vài đêm để vẽ cho chúng hai bức tranh, một bức phác họa và một bức màu nước, cô cuộn cất gọn trong ngăn kéo.
Mặc dù Trần Ngộ cố gắng dùng nhiều cách để kéo dài tuổi thọ nhưng bông hồng vẫn cứ héo dần .
Chỉ để một bông hoa khô, kẹp trong cuốn nhật ký khóa.
–
Tháng Ba và tháng Tư là giai đoạn tập huấn cuối cùng của nhóm học sinh Mỹ Thuật.
Sau đợt tuyển sinh độc lập kết thúc sẽ là đợt tuyển sinh tập trung, mới thể ném dụng cụ và bảng vẽ như thể giải thoát. họ cũng chỉ reo hò hai ngày trở trường học, đối diện với điều kinh khủng nhất là thời gian ôn tập còn nhiều.
Không lâu , thư báo trúng tuyển của các trường tuyển sinh độc lập lượt gửi về các trường THPT.
Trường THPT 3 và 2 đều lớp Mỹ Thuật độc lập, trong lớp Khoa Học Tự Nhiên 7 của Trần Ngộ cũng chỉ cô là học sinh Mỹ Thuật.
Ngày hôm đó một bạn nữ với cô là bảo vệ cổng báo cô thư, đến khi cô lấy thư về thì bắt đầu ồn ào cô mời khách.
Danh hiệu sinh viên đại học gần như rơi đầu cô.
Với cái giá là 1kg kẹo trái cây.
–
Trần Ngộ gửi tin nhắn cho Giang Tùy, báo rằng nhận thư trúng tuyển.
Giang Tùy trả lời.
Tiết học đó Trần Ngộ giảng, cô phân tâm .
Bạn cùng bàn đang ăn kẹo trái cây, trong giọng còn ý ghen tị: “Cậu cũng gần như là sinh viên đại học , còn sầu lo gì nữa?”
Trần Ngộ xuống sách vở trong balo: “Lo càng thêm lo.”
Bạn cùng bàn nhai kẹo : “Sao càng thêm lo? Tự khổ hả.”
Trần Ngộ : “Chắc thế.”
Điện thoại di động rung lên.
Trần Ngộ đặt sách đang cầm tay lên mặt bàn, phía bức tường.
Bạn cùng bàn sang, ăn hết viên kẹo mới ghé tai cô nhỏ: “Lớp chúng chỉ mỗi là điện thoại, tớ với ai nhưng tự cẩn thận một chút, đừng để khác phát hiện . Trong lớp gián điệp, truyền đến tai chủ nhiệm lớp thì thể sẽ tịch thu đó.”
“ chắc là chủ nhiệm cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi, dù cũng đậu trường nhất của giới mỹ thuật ….Này, sắp lớp , ?’
“Đi vệ sinh.”
Trần Ngộ đẩy ghế nghiêng chạy ngoài.
–
Mỗi tầng trong tòa nhà giảng dạy của trường THPT 3 một nhà vệ sinh, bên trong chia thành nhiều căn phòng nhỏ riêng biệt.
Trần Ngộ tìm một phòng trống thì lập tức , cô kéo chốt cửa và lấy điện thoại ấn mở phần tin nhắn, tổng cộng ba tin gửi đến.
– Đỉnh .
– Có nên mời khách ?
– ăn bánh bao súp nhà .
Đang ở trong nhà vệ sinh nên Trần Ngộ thật sự trao đổi về chủ đề đồ ăn, cô trả lời .
Tốc độ ấn phím điện thoại nhanh hơn hai tháng , cũng còn gõ sai nữa.
– Thi xong sẽ .
Lần Giang Tùy trả lời nhanh.
– Cậu ?
– .
Sau khi gửi , Trần Ngộ bắt đầu màn hình điện thoại di động, trong đầu trống rỗng.
Anh chỉ tham gia tuyển sinh tập trung chứ đăng ký tuyển sinh độc lập nên chỉ thể trường trong tỉnh thôi, còn khả năng khác nữa.
Thành phố T cách thành phố C xa.
Không tàu cao tốc nhưng vẫn tàu hoả thẳng đến.
Xe khách thì một ngày bao nhiêu chuyến nhỉ? Hình như cũng khá nhiều.
Khi Trần Ngộ còn đang suy nghĩ miên man thì điện thoại rung lên một cái, Giang Tùy gửi tới một tin nhắn.
– Tan học sẽ tới trường .
– Đừng đến.
–??????
– Thấy là thấy phiền .
Trần Ngộ gửi thì Giang Tùy ở đầu dây bên bắt đầu khủng bố tin nhắn của cô.
– ………………….
– Cậu lương tâm ?
– giận .
– Giận thật đấy.
– đề đến liệt nó tay mà còn nhắn tin chê phiền.
Trần Ngộ nghĩ đến thành tích nát bét ở lớp văn hóa của thì nhếch môi, viện lý do để tiễn .
– Trước kỳ thi đừng gặp nữa, ảnh hưởng đến việc ôn tập của .
Sau khi bấm gửi cô thấy nó khá mập mờ, nhưng điện thoại chức năng thu hồi tin nhắn nên Trần Ngộ dứt khoát thèm nghĩ nữa. Cô tắt điện thoại nhét túi khỏi phòng vệ sinh.
–
Tới lối rẽ, Trần Ngộ bắt gặp Phan Lâm Lâm đang lên tầng.
Hai học cùng trường, lớp sát cạnh , nhưng đây là gặp mặt đầu tiên đợt tập huấn.
Vì Phan Lâm Lâm tập trung vẽ tranh, đến khuya còn thức thâu đêm cùng vài bạn ngoài xã hội lên mạng nên bố cô phát hiện. Ông chạy tới phòng vẽ tranh tìm con, còn đánh cô một trận mặt .
Sau đó cô cũng tới phòng vẽ tranh nữa.
Trần Ngộ nhớ cảnh tượng hỗn loạn khi Phan Lâm Lâm đuổi đánh, mí mắt cô lập tức giật nhẹ, ngày đó đạo cụ trong sảnh lớn hất đổ hết, tiếng và tiếng chửi rủa hòa .
Phan Lâm lâm đang từ tầng hai lên, vẫy vẫy tay: “Hi.”
Không còn cái kiểu đùa vô tư cợt nhả như đây nữa, mà bình dị hơn, cũng mềm nhẹ hơn.
Trong lòng Trần Ngộ chút xúc động, nhất thời thể gì.
Phan Lâm Lâm đến mặt cô, mỉm : “Lớp ồn quá, trong phòng học còn thấy, chúc mừng nhé.”
Trần Ngộ hỏi: “Kỳ thi tuyển sinh độc lập của thế nào?”
Phan Lâm Lâm sờ lên mái tóc ngắn của : “ thi bảy trường, chẳng trường nào qua cả.”
Trần Ngộ hỏi: “Tra hết ?”
“Rồi.” Phan Lâm Lâm lè lưỡi: “Tốn tiền ghi danh nhiều như thế, bố sắp tức c.h.ế.t .”
Trần Ngộ trầm mặc một lát: “Thi tập trung ?”
“Thi , trực tiếp thi từ nhà.” Phan Lâm Lâm : “Chắc cuối tuần là kết quả, điểm năm ngoái là 155, năm nay sẽ còn cao hơn, chắc chắn là qua .”
Trần Ngộ là thầy Triệu đoán đúng đề thi màu nước năm nay nhưng nghĩ bây giờ cũng còn ý nghĩa gì nữa, nên cô .
Im lặng.
Phan Lâm Lâm kéo đuôi tóc ngắn ngủn: “Vậy về phòng học đây.”
Cô vẫy tay, mỉm : “Tạm biệt.”
Trần Ngộ lên bầu trời xa xăm, màu xanh da trời là vẻ tự nhiên mà một loại thuốc màu nào thể pha trộn .
Nhìn quãng thời gian tập huấn từ năm 2004 đến năm 2005, dường như cô chứng kiến sự phong phú muôn màu của cuộc sống.
đó cũng chỉ là cuộc sống ở một góc nhỏ, là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Không Tiểu Kha đang sống thế nào ở một thành phố xa xôi khác.
Lưu Kha trở thành phố C đúng ngày thi nghiệp.
Mười mấy tiếng xe, vì nỡ mua vé giường nên cô mua vé ghế cứng, lúc về đến nơi cả đều rã rời.
Lúc xuống xe m.ô.n.g tê cứng luôn .
Lưu Kha lặn lội đường xa về, cũng chỉ để đưa cô bạn của phòng thi.
Ngày quan trọng như , với tư cách là bạn nhất nên cho dù bò cô cũng sẽ bò về.
Khi Lưu Kha tới nhà bạn thì cả con hẻm tràn ngập ánh nắng mặt trời, thời tiết đúng là một món quà với các thí sinh.
Dù trời cũng mưa cả tuần và chỉ mới tạnh.
Trần Ngộ dậy và đang đánh răng mái hiên. Khi thấy Lưu Kha xuất hiện cửa nhà, bàn chải đánh răng đang đánh dở trong miệng cô liền rơi xuống nền xi măng.
Lưu Kha: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-100.html.]
“Ô trời, là Tiểu Kha , cháu về !”
Mẹ Trần nhiệt tình chào đón, bà còn chạy tới xách giúp vali rót nước cho cô .
“Tiểu Kha, cháu về cổ vũ cho A Ngộ nhà chúng ?”
“Vâng ạ.” Lưu Kha ngáp một cái: “Dì ơi, đồ ăn sáng ạ?”
“Có , , nhiều lắm, cả một nồi cháo to, cứ ăn thoải mái. Chú ngoài mua bánh quẩy , đợi ông về dì sẽ bảo ông nướng món bánh mà cháu thích, nhanh thôi.”
Mẹ Trần nhanh nhẹn về phòng bếp nhào bột.
Lưu Kha ngáp dài một cái, mắt nhập nhèm nước, quầng thâm sắp kéo đến sàn nhà.
Trần Ngộ rửa mặt xong thì lập tức phòng khách: “Không năm nay sẽ về ?”
Lưu Kha ngáp thêm cái nữa: “Bất ngờ đấy, hiểu ?”
Trần Ngộ cạn lời.
“Vậy sẽ ở bao lâu? Một tuần ?”
Lưu Kha trừng mắt: “Chị Ngộ, bây giờ tớ đang học cùng học sinh lớp mười một đấy, vẫn nghỉ hè .”
Trần Ngộ: “…”
–
Trường THPT 3 là một trong những điểm thi.
May mắn là Trần Ngộ sắp xếp thi ở trường nên cũng giảm bớt thời gian xem trường thi.
Hơn nữa phòng thi còn ngay tầng .
Vì là trường học của cô nên môi trường cực kỳ quen thuộc, thể thả lỏng đôi chút.
Lưu Kha liếc cô bạn cạnh: “A ngộ, Giang Tùy thi ở ?”
Không hỏi mà trực tiếp hỏi luôn.
Trần Ngộ cắn miếng dưa chuột thái sợi: “THPT 12.”
Lưu Kha cắn một miếng bánh, giọng rõ ràng: “Xa .”
Trần Ngộ “Ừm” một tiếng, ngôi trường đó xa nên Giang Tùy đặt một khách sạn ở gần đấy giống như những học sinh ở huyện.
Nếu về về phiền phức.
Dù bao nhiêu năm trôi qua, nhưng việc kẹt xe mỗi kỳ thi nghiệp vẫn luôn là một khung cảnh quen thuộc.
Trần Ngộ nhớ cuộc điện thoại tối qua, Giang Tùy vẫn đang xem bài, cô lập tức cau chặt mày.
Nước đến chân mới nhảy, nhảy nổi .
Lưu Kha ăn xong một miếng bánh thì ợ lên một cái, dường như nhiều lời . cô cảm thấy hiện tại lúc, nên chỉ đành nhịn xuống, ăn thêm một ít tỏi ngọt l.i.ế.m môi thỏa mãn, vẫn là hương vị như khi còn bé, thật tuyệt.
“À, bữa cơm chia tay ở phòng vẽ tranh là ngày nào?”
Trần Ngộ liếc sang: “Nói với mà.”
Lưu Kha ngơ ngác: “Nói ?”
Trần Ngộ gật đầu: “Nói .”
Hai cô bạn mắt to trừng mắt nhỏ.
Lưu Kha vô tội chớp chớp mắt: “Chẳng lẽ trí nhớ của tớ kém thế á?”
“Điều tớ sợ quá.” Cô biểu cảm như chuyện cực kỳ nghiêm trọng: “Tớ là sang năm thi Học Viện Mỹ Thuật đấy.”
“Làm bây giờ, bây giờ, A Ngộ, đầu óc tớ chập mạch ?”
“…….”
Trần Ngộ như thấy bóng dáng của bạn nhỏ Giang Thu Thu cô , con đường diễn hài kịch rộng mở: “Tiểu Kha, ở bên đó kết bạn ?”
Rõ ràng cô sáng sủa, hoạt bát và vui vẻ hơn, miệng lưỡi cũng còn cay nghiệt nữa, còn cảm giác đầy gai nhọn sắc bén mà mềm mại hơn nhiều.
Lưu Kha đột nhiên khẽ liếc mắt sang: “À ừ.”
Trần Ngộ cô : “Nữ ?”
Lưu Kha thừa nhận, cũng phủ nhận, miệng ngậm chặt, ý định lên tiếng trả lời.
Trận Ngộ cho rằng đoán đúng , khóe miệng lập tức nhếch lên: “Vậy tớ vẫn là bạn nhất của chứ?”
Lưu Kha: “.……”
Cái mà cũng ghen ?
“Vâng , vĩnh viễn đều .”
Trần Ngộ hài lòng: “Tiệc chia tay sắp xếp tối mai ở Hoa Nguyên.”
“Thi xong là ăn .” Lưu Kha : “Vậy tiệc chia tay của lớp thì ?”
Trần Ngộ sắc trời bên ngoài: “Không .”
Lưu Kha kinh ngạc, tặc lưỡi : “Lạnh lùng tuyệt tình thế , đệch.”
“Tốt gì thì cũng là bạn học ba năm, một bữa cơm cũng ăn ?”
Trần Ngộ ý kiến gì, cả lớp dùng quỹ còn để mua lưu bút và phân phát cho như bài tập về nhà. Trừ ảnh nghiệp , bọn họ còn chụp một vài tấm ảnh cá nhân dán .
Còn bữa cơm chia tay thì tổ chức.
Có lẽ là từng nhóm nhỏ âm thầm hẹn ăn thôi.
Lưu Kha nắm chặt cổ tay bạn : “A Ngộ, bữa cơm ở phòng vẽ tranh tớ .”
Đôi mày thanh tú của Trần Ngộ cau : “Tại ?”
Lưu Kha ho khan hai tiếng, hắng giọng: “Tớ bỏ dở giữa chừng cùng các đến cuối, bữa cơm cũng ăn ngon.”
Trần Ngộ hiểu: “Việc thì liên quan gì?”
“Có liên quan chứ.” Lưu Kha nhạt: “Cậu nghĩ thử mà xem, nếu tớ thì là phiên bản đời thực của câu thế sự vô thường* ?”
(*Thành ngữ “thế sự vô thường” (世事无常): nghĩa là chuyện đời luôn đổi ngừng, gì là mãi mãi hoặc chắc chắn. Nó thường dùng để về sự bất định, khó lường của cuộc sống, nhấn mạnh rằng ai thể kiểm soát hết những biến cố hoặc đổi xảy trong cuộc đời.)
Trần Ngộ xong thì lập tức hỏi nữa.
–
Khi Lưu Kha còn đang vẽ tranh ở phòng vẽ, bữa sáng cô sẽ ăn gì mấy, lượng cơm ăn cũng ít, dường như một năm bốn mùa cô đều đang giảm cân.
hôm nay cô ăn khá nhiều, đến mảnh vụn cũng chén sạch.
Trần Ngộ bỏ bát đũa xuống, vội vàng chạy tới trường thi mà ăn cùng Tiểu Kha, ánh mắt ngừng dò xét cô , tìm kiếm sự đổi nào đó.
“Tớ phát hiện chất tóc của trở nên hơn .”
“Da dẻ cũng lên nữa.”
“Eo thì dày hơn.”
“…….”
Lưu Kha lặng lẽ bỏ miếng cà rốt muối khô xuống: “A Ngộ, năm tớ tới Học Viện Mỹ Thuật tìm thì gọi là đàn chị ?”
Trần Ngộ nhướn mày: “ là .”
Khóe miệng Lưu Kha giật giật: “Vậy đến lúc đó giúp đỡ đàn em đấy.”
Không đợi Trần Ngộ kịp trả lời, cô thêm một câu: “Còn cả Giang Tùy nữa.”
Trần Ngộ nhất thời hiểu ý tứ câu nên vô thức : “Cậu tham gia tuyển sinh độc lập.”
Lúc Lưu Kha dám sự thật, cô lo lắng của riêng .
Dù thể thi đỗ Học Viện Mỹ Thuật thành phố T thì nhóm học sinh mỹ thuật cũng sẽ lựa chọn báo danh vì yêu cầu về điểm văn hoá quá cao.
Cao đến mức khiến chửi tục, chuyện đối với những học sinh Mỹ Thuật là cực kỳ kinh khủng.
Những thể đáp ứng tiêu chuẩn đều là những cần học mỹ thuật cũng thể thi đỗ bằng điểm văn hóa, ví dụ như A Ngộ.
Tuy là môn chuyên ngành của tên Giang Tùy vấn đề gì, nhưng về điểm văn hóa thì khó đoán, tỷ lệ thi đậu cũng khó .
Chỉ thể cố gắng hết sức mà thôi.
Chờ đến khi kết quả, hoặc là khi Giang Tùy thi xong mà bản cảm thấy chắc chắn thì đến lúc đó để tự cũng muộn.
Tránh để A Ngộ việc cũng thi Học Viện Mỹ Thuật thành phố T đến cuối cùng điểm văn hóa đạt thì đả kích lúc đó sẽ lớn thế nào.
Trong cuộc đời mỗi nhiều chuyện thể vẹn cả đôi đường, mà chỉ thể cố gắng hòa giải và lựa chọn.
Tận lực giảm những thứ ngoài ý xuống ít nhất thể.
Lưu Kha còn đang sắp xếp suy nghĩ của thì bên tai chợt vang lên giọng của bạn : “ , năm ngoái trong phòng bệnh, gì với Giang Tùy ?”
Vẻ mặt của cô suýt nữa mất kiểm soát: “Nói những gì cần thôi.”
Ánh mắt Trần Ngộ đầy vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Giang Tùy bí mật đều thời hạn, đến lúc thì sẽ cho tớ .”
Lưu Kha để ý: “Tuỳ .”
Trần Ngộ: “.……”
Hai con quan trọng trong cuộc đời cô đang bày trò gì lưng cô đây.