KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 101

Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:36:24
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong hai ngày thi nghiệp, buổi sáng Trần Ngộ ngoài với bố và bạn , đến tối thi xong khỏi cổng trường vẫn là ba bọn họ đó.

Cả nhà cùng hành động, khí thế lớn.

Chập tối ngày thi xong, Trần Ngộ quần áo ngoài, còn đêm về.

Mẹ Trần vứt cái khăn lao ngoài: “Con định gì?”

Trần Ngộ dựa tường giày: “Con ăn bữa cơm chia tay ở phòng vẽ tranh, đó sẽ lên mạng cả đêm.”

Trên mặt Trần rõ mấy chữ tin: “Chỉ thôi?”

Trần Ngộ hỏi : “Không thì ạ?”

Mẹ Trần cứng họng vì câu hỏi của cô, đợi đến khi bà lấy tinh thần thì con gái thấy .

Bố Trần đang lau xe đạp trong sân: “Con cái thi xong thì cứ kệ nó .”

“Kệ cái gì chứ? Kệ nó?” Mẹ Trần bùng nổ: “Con gái định cả đêm về, bố như chỉ thôi ? Lão Trần, nếu yêu ma quỷ quái ám thì nháy mắt mấy cái .”

Bố Trần thèm để ý đến bà nữa.

Mẹ Trần lẩm bẩm: “Chiều nay Tiểu Kha , con gái còn lên mạng với ai?”

Nói xong bà mới ý thức chính đang nhảm.

Mẹ Trần tát miệng một cái, ôi, hồ đồ .

“Em nên đánh đầu ý.” Bố Trần giội cho bà một gáo nước lạnh: “Còn đến bốn mươi mà thế .”

Lời thì hậu quả chính là ông tự nấu cơm tối, quần áo tự giặt, hơn nữa đến tối còn ngủ cùng chiều.

Không sống nỗi nữa .

Vừa khỏi con hẻm nhỏ bao lâu, Trần Ngộ nhận điện thoại của Giang Tùy, cân nhắc về vấn đề an nên cô tiếp tục đạp xe mà dừng bên đường mới ấn nút trả lời.

Giang Tuỳ ở đầu bên hỏi: “Đến ?”

Trần Ngộ mới ngoài.

“Chậm ?” Giang Tùy khó chịu: “Trà nguội canh lạnh hết em gái .”

Trần Ngộ từ tốn cãi với : “Nguội thì hâm nóng .”

Giang Tùy mỉm : “Đã để đón mà chịu, bây giờ xem ,

còn gì nữa ?”

“Có.”

Trần Ngộ chữ dừng một lúc: “Cơm nước xong xuôi sẽ với .”

Mang theo nhịp tim vô thức đập nhanh hơn, hạ giọng : “Muốn gì với ?”

Trần Ngộ cụp mắt, vuốt ve chiếc chuông tay lái: “ đạp xe đây.”

Lời còn dứt thì Giang Tùy lên tiếng: “ cũng chuyện với .”

Anh l.i.ế.m liếm khóe môi: “Đến lúc đó .”

Trần Ngộ đồng ý: “Được .”

Hi vọng là khi xong sẽ chạy mất.

Ở bên , Giang Tùy đợi cô cúp máy , ghi chép cuộc gọi, thời gian quá ít, mới .

“Quá dính .”

Tạ Tam Tư thể nhịn nữa: “Thật sự quá dính , đến kẹo cao su cũng dính như .”

Giang Tùy cho một cước, còn đang vài câu thì điện thoại di động vang lên, là Vương Nhất Phàm gọi tới, mở miệng thấy giọng yếu ớt hiếm gặp.

“Anh Tùy, bữa cơm tối nay em tham gia .”

“Cậu đang ở cữ ?”

“Là c.h.ế.t từ trong trứng nước.”

Giang Tùy cau mày: “Xảy chuyện gì ? Thi ?”

Vương Nhất Phàm giả vờ đáng thương: “Đệch, Anh Tùy, em là học sinh tuyển thẳng cần tham gia thi, nhớ ? Có thể quan tâm em bằng một phần nàng tiên nhỏ nhà hả?”

“Không thể.” Giang Tùy : “Vậy cái quái gì thế? Chia tay ?”

Vương Nhất Phàm gì.

Giang Tùy hề bất ngờ: “Chia tay thì chia tay thôi, vẫn thường xuyên chia tay , nào cũng ăn uống như thường, cả mặt bình thản.”

“Lần chia tay thì ăn nữa.”

Vương Nhất Phàm thở dài một : “Hơn 2 giờ chiều nay, em đang chơi điện tử ở nhà cũ thì Uông Vũ tới tìm.”

Giang Tùy về phía cửa của khách sạn: “Cô cũng tuyển thẳng?”

“Không.” Vương Nhất Phàm .

Giang Tùy xong thì phát hiện ngay là tình hình hề bình thường, tư thế lập tức trở nên còn lười biếng nữa: “Chuyện gì thế? Ngày thi nghiệp quan trọng như , cô thi mà chạy tìm ? Làm chuyện quái quỷ gì , bắt cá hai tay phát hiện ?”

“Bắt con khỉ.” Vương Nhất Phàm chửi ầm lên như văn hoá:

“Em bao giờ bắt cá hai tay.”

Khóe mắt Giang Tùy co giật, em hình như bao giờ bắt cá hai tay. Mặc dù phong lưu, yêu đương hết đến khác, tình sử phong phú ba ngày ba đêm hết, nhưng đều là yêu đương đàng hoàng, bắt cá hai tay.

“Vậy cô gì?”

Vương Nhất Phàm trả lời mà hỏi ngược : “Anh Tùy, thấy kỳ quái là tại thể tìm đến ?”

“Em từng điền địa chỉ nhà cũ hồ sơ ở trường, bình thường cũng đưa ai ở trường qua đó, chỉ mấy các chỗ đó thôi.”

Giang Tùy càng càng thấy quái lạ, hạ chân xuống : “Mấy chúng với vị của , cũng nhắc với Trần Ngộ, cô thích xen chuyện của khác.”

“Không liên quan đến mấy các .”

Vương Nhất Phàm hút một thuốc, lạnh: “Cô theo dõi em.”

Giang Tùy: “…”

“Cuồng theo dõi hàng thật giá thật, nó em thật sự , đầu óc cô vấn đề, bệnh, bệnh tâm thần.” Vương Nhất Phàm đầu tiên cảm thấy rùng ghê sợ một cô gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-101.html.]

Cùng lúc đó, Uông Vũ – trong cuộc của câu chuyện đang xuất hiện trong tầm mắt Trần Ngộ.

Trần Ngộ dừng xe cho lắm, một là vì Giang Tùy đang đợi, hai là . Cô vờ như thấy mà đạp xe qua, nhưng ngờ Uông Vũ trực tiếp lao tới xe.

Bánh xe đạp ma sát với mặt đất tạo thành dấu vết phanh gấp rõ ràng.

Suýt nữa thì Trần Ngộ ngã xe, cô sợ hãi thở hổn hển, đó đột nhiên phát hiện Uông Vũ gì đó .

Tóc tai bù xù, hai mắt sưng đỏ, môi còn vết m.á.u cắn rách, ánh mắt trống rỗng, dáng vẻ thất thần.

Hai họ chia tay .

Đây chính là phản ứng đầu tiên của Trần Ngộ.

Ngay giây giọng ngơ ngác của Uông Vũ: “Trần Ngộ, thất tình .”

Trần Ngộ gì cho .

Một mối tình sẽ bắt đầu và kết thúc, yêu chia tay là chuyện bình thường, nghiệp cấp ba thì mỗi một ngả là lời nguyền cách hóa giải.

Cho nên cô tránh giai đoạn đó.

đá .”

Uông Vũ tùy tiện kéo mái tóc dài của : “Cậu đáng sợ,

đáng sợ ?”

Trần Ngộ đối diện với đôi mắt đỏ hoe như sắp nhỏ máu, trong lòng cảm thấy một luồng khí lạnh rợn , cô lắc đầu.

Trong con ngõ nhỏ vài ngôi nhà nhưng lúc đều đóng kín cửa.

Chỉ hai Trần Ngộ và Uông Vũ.

Khi hai bọn họ đều chuyện, xung quanh chỉ còn tiếng hít thở khó khăn lặng lẽ.

Trần Ngộ , nhưng kết quả phát hiện xe của Uông Vũ giữ lấy từ lúc nào, thái dương của cô khẽ giật.

Uông Vũ gượng gạo: “ , đáng sợ, thích , thể đáng sợ chứ.”

“Từ cấp hai bắt đầu thích .”

Uông Vũ lẩm bẩm: “Bên cạnh luôn nhiều cô gái, nên vẫn luôn thầm thích . tự với rằng những đó hợp với , chẳng bao lâu cũng sẽ chia tay thôi, cả, thể đợi đầu …”

Trần Ngộ rõ, cho đến khi một câu xuyên thẳng qua màng nhĩ và khiến đồng tử cô co .

theo dõi cũng chỉ vì đến gần hơn một chút thôi, những điều liên quan đến khác .”

Uông Vũ ngẩng đầu, khuôn mặt chút vặn vẹo: “ như đáng sợ ?”

Da đầu Trần Ngộ tê dại: “Năm ngoái, ở quán nét đêm hôm đó, đầu tiên gặp , sự xuất hiện của lúc đó là trùng hợp tới đó lên mạng đúng ?”

Uông Vũ chớp mắt: “Không .”

bật : “Cậu nghĩ ?”

Sau lưng Trần Ngộ đổ đầy mồ hôi lạnh, cô mím chặt môi, mặt biểu cảm gì: “Theo dõi vui lắm ?”

“Không vui, mệt mỏi.” Uông Vũ nghiêng đầu: “ ai bảo thích chứ.”

Trần Ngộ: “…….”

“Khi đến nhà tìm, thấy thì cứ như thấy quỷ . Môn Tiếng Anh buổi chiều cũng thi, trong đầu chỉ . Bởi vì mấy cô gái chạy đến mặt , rằng hai ngày nữa sẽ tới tham gia tiệc sinh nhật của , hỏi , bọn họ còn chế giễu nữa. thấy chứ, những quan tâm, chỉ là một lũ ngốc thôi mà.”

Ánh mắt Uông Vũ lơ đãng lẩm bẩm: “ cho , nên hỏi thử một chút, chỉ hỏi thôi. thể khống chế bản , môn Tiếng Anh thi, xong , thi nghiệp , cũng xong …”

dùng sức giật tóc trong khi ngừng năng lộn xộn, gần như sắp phát điên.

Trần Ngộ hít một khí lạnh, cô phát hiện Uông Vũ còn gầy hơn , giống như giấy , nhưng khỏe.

Cánh tay giữ xe đạp mạnh đến mức cô thể thoát .

Trần Ngộ mắng .

Ngay khi cô đang định thò tay túi lấy điện thoại thì đột nhiên Uông Vũ thét lên một tiếng, ánh sáng trong mắt khiến hoảng sợ, giống như hồi quang phản chiếu.

“Cậu lấy điện thoại di động! Cậu gì? Có gọi điện thoại cho Nhất Phàm bảo đến gặp ?”

Cánh tay của Trần Ngộ cứng đờ: “ điện thoại.”

Uông Vũ trợn mắt sang, âm thanh nhỏ nhưng sắc bén như gai nhọn: “Cậu lừa ! Trong túi là điện thoại!”

Trần Ngộ: “.……”

Tại để điện thoại trong balo cơ chứ?

Còn nữa, tại mặc áo phông dài để che cái túi quần chứ?

của cô.

“Giang Tùy mua cho .”

Uông Vũ trầm giọng : “Thứ đắt tiền như , Giang Tùy đúng là thích .”

Cơ thể Trần Ngộ bỗng chấn động.

“Trong nhóm đó, qua là thứ họ tiếp cận đều là đồ nhất, từ trong xương cốt lộ cái khí chất cao ngạo ai sánh . dám to tiếng mặt Nhất Phàm cũng chỉ vì sợ cần nữa, nhưng Giang Tùy coi như báu vật.”

Uông Vũ quét mắt Trần Ngộ từ xuống , dường như cô thể hiểu tại mệnh của cô đến thế: “Năm ngoái, cái đêm ở quán nét, thích .”

“Lúc đó còn thấy cảm thông cho đấy, cảm thấy cũng chỉ là thứ đồ chơi mới mẻ của thôi. Nhất định sẽ dùng thủ đoạn để theo đuổi , đó chơi chán ném , ngờ tới lúc gặp trong nhà hàng của gia đình Nhất Phàm, càng thích hơn.”

“Ba bốn tháng nữa là tròn một năm , vẫn còn thích , còn coi như tổ tông nữa chứ.”

“Đó là Giang Tùy đấy, trong trường bao nhiêu theo đuổi , dùng hết cách thức và thủ đoạn cũng chỉ một cái. Ai mà ngờ loại đó cũng thể trở nên tầm thường hèn mọn đến .”

Tai Trần Ngộ ù .

kể cho Nhất Phàm chuyện của và Giang Tùy, cảnh cáo .”

Uông Vũ lạnh: “Cậu xem, Nhất Phàm cũng đấy.”

“À, quên mất, lúm đồng tiền mà thích.” Cô khẽ thở dài:

“Trần Ngộ, thật sự hâm mộ .”

Trần Ngộ hít một thật sâu, khàn giọng : “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì chứ?”

Khi Uông Vũ thấy Trần Ngộ bỏ , cô lập tức dùng hai tay giữ chặt xe đạp của cô buông, đầu ngón tay vì dùng sức quá nhiều nên trở nên trắng bệnh, ánh mắt căm hận chằm chằm cô, khuôn mặt tái nhợt trở nên vô cùng dữ tợn.

“Cậu vẫn gọi điện thoại cho Nhất Phàm nữa, mau gọi !”

Loading...