KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:37:27
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Năm nay học sinh thi tuyển sinh độc lập của Nguyên Mộc sự biến động khá lớn, giống tính toán ban đầu của Triệu Thành Phong.
Thầy vốn tính toán là mười đỗ Học Viện Mỹ Thuật, nhưng nộp hồ sơ thậm chí còn đến con đó và chỉ ba trúng tuyển.
Còn là đỗ cùng một Học Viện Mỹ thuật.
Triệu Thành Phong cũng nhắc đến chuyện .
tình hình tuyển sinh tập trung chênh lệch nhiều lắm so với dự tính của thầy , 95%.
Bất kể là trong tỉnh ngoài tỉnh, yêu cầu điểm các môn văn hoá đối với học sinh Mỹ Thuật thì mỗi trường sẽ sự khác biệt.
Triệu Thành Phong hi vọng những học sinh mới rèn luyện mấy tháng, nghiêm túc học tập, nền tảng yếu hoặc là kỹ năng nhưng phát huy thể học một năm nữa, đừng tùy tiện chọn một ngôi trường nào đó để nhập học.
Thời gian ba bốn năm thể lãng phí như thế , tương lai hối hận thì muộn.
điều đó vẫn phụ thuộc ý kiến của riêng học sinh.
Ánh mắt Triệu Thành Phong quét về phía hai học sinh chéo đối diện, cũng hai bọn họ sẽ chọn học chuyên ngành gì.
Điều thầy mong là hai đứa trẻ thể theo con đường nghệ thuật thuần túy.
Chuyên ngành hề dễ học, nhưng một khi học thì chính là hy vọng của giới nghệ thuật nước nhà, chuyên ngành sơn dầu quốc họa cũng là một lựa chọn .
đó thầy lắc đầu, một đứa chọn thì đứa cũng sẽ chọn theo thôi.
Trần Ngộ những gì thầy Triệu đang tính toán, cô đang ăn gà cung bảo do Giang Tùy gắp cho.
Còn Giang Tùy đang chăm chú cô.
Trần Ngộ nên khó mà nuốt trôi : “Cậu ăn ?”:
Giang Tùy lắc đầu: “Không ăn.”
Nói dối, nước bọt chảy ngoài luôn .
Ngày lễ tình nhân thương lượng với ông trời rằng nếu ông đưa cho cái gối thì sẽ ăn chay ba năm, mãi mãi từ bỏ việc chơi game.
Gối đầu đưa cho , cũng tuân thủ thỏa thuận.
Trước Giang Tùy hề tin những thứ , nếu ai thì cũng chỉ khịt mũi coi thường, còn dùng hai chữ ngu xuẩn để đánh giá.
Đây chẳng là một loại yêu cầu , nếu tuân thủ thỏa thuận thì ông trời sẽ gây khó dễ cho khiến cầu mà , thì gánh nổi .
Chân đặt gầm bàn của Giang Tùy chạm cô: “Cậu thi nghiệp xong sẽ bánh bao súp cho .”
Trần Ngộ của đây sẽ coi hành động của gì, chỉ cảm thấy hành động của là do ngứa da, cà lơ phất phơ, nhưng bây giờ cô phản ứng khác, tim đập thật nhanh: “Ừm.”
Giang Tùy lẩm bẩm: “Vậy thể cho thịt ?”
Trần Ngộ kinh ngạc: “Không cho thịt?”
“Ừ hứ.” Giang Tùy bĩu môi: “Bánh bao nhân rau củ, đồ chay.”
Trần Ngộ bằng ánh mắt vô cùng kỳ quái: “Cậu biến dị ?”
Giang Tùy: “……”
Một lúc , Giang Tùy chạm khuỷu tay cô: “Sao đến cùng Vu Kỳ?”
Trần Ngộ còn tưởng là sang trang mới , nhưng hóa vẫn , cô cắn miếng đậu bắp chiên giòn, : “Giữa đường gặp thôi.”
Giang Tùy hừ khẽ: “Quá trùng hợp .”
Trần Ngộ uống một ngụm Sprite : “Cậu cũng sống ở khu phố cũ.”
Giang Tùy càng khó chịu hơn, ngữ khí cực kỳ chua chát: “Cái mà cũng ?”
“Sao ?” Trần Ngộ : “Không cũng nhà ?”
Tên quan hệ gì với , thể so sánh với ông đây ? Giang Tùy đang nổi giận thì thấy cô thêm: “ còn đến nhà nữa đấy, ăn bữa sáng của nhà , bước phòng , lên giường của nữa.”
Anh lập tức thu phục.
–
Trong phòng riêng bày hai cái bàn lớn đầy .
Ăn một lượt, uống hết một vòng, khí bắt đầu trở nên phấn khích hơn.
Lý Dương cầm đầu khuấy động: “Các chị em, hãy kính tổ hợp thần tiên ở phòng vẽ tranh của chúng nào.”
Tạ Tam Tư cảm thấy cái : “Vậy thì chúc mỗi chúng đều thể thích nghi với cảnh, gặp hạnh phúc, hạnh phúc, điều , vạn sự như ý.”
Lời vô cùng .
“Nào nào, cạn ly cạn ly.”
Giang Tùy nhíu mày: “Mẹ nó quái gì thế.”
Ngoài miệng thì , nhưng trong mắt lộ chút cảm xúc mất kiên nhẫn tức giận nào, là sự thoải mái c.h.ế.t .
Tiếng la hét trong phòng riêng càng nổi bật phản ứng của Trần Ngộ.
Bởi vì cô chậm chạp hề động đậy, cụp mắt, đang suy nghĩ cái gì.
Giang Tùy bắt gặp dáng vẻ của cô gái thì sắc mặt trầm xuống. Anh hít sâu một , cố gắng đè nén cảm giác bực bội trong lòng mới nhích tới gần cô, hạ giọng : “Chỉ đùa thôi, đừng tức giận.”
Trần Ngộ liếc bằng ánh mắt mang theo vẻ âm u.
Giang Tùy ngạc nhiên, sai ?
lúc cho là tổ hợp bắt đầu nguội lạnh thì Trần Ngộ cầm ly lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-103.html.]
Giang Tùy sững sờ cô.
Trần Ngộ lên tiếng nhắc nhở: “Ly.”
“Ồ.” Giang Tùy theo.
Mọi : “……”
Lạnh cái quần.
–
Nửa của bữa cơm, Triệu Thành Phong điện thoại từ nhà thúc giục nên rời . Thầy thanh toán hóa đơn xong còn quên dặn dò Vu Kỳ, tương đối chững chạc rằng, ban đêm chú ý trông chừng những khác nhiều hơn, đừng để họ gây chuyện rắc rối.
Thầy giáo rời , trong phòng trở nên sôi động hơn nhiều.
Vốn dĩ chỉ các nam sinh uống bia, hiện tại cả nữ sinh cũng chịu nổi sự tò mò và bắt đầu thử.
Cả bàn tiệc tràn ngập trong khí hôm nay rượu hôm nay say.
Mưu kế của Giang Tùy là uống rượu để thêm dũng khí, kết quả là hưng phấn quá đà. Sự nhốn nháo của khiến nỗi sốt ruột bất an của tê liệt, nhường chỗ cho sự tự tin lớn mạnh, tràn đầy, nên kế hoạch thổ lộ khi tan tiệc tiến hành thời hạn.
Trước mặt , Giang Tùy uống một cốc bia lớn, giây lập tức cầm lấy tay Trần Ngộ, cong lưng, tựa trán lên đó, thấp giọng thở dốc, giọng khô khốc khàn khàn.
“Bạn Tiểu Trần, bạn trai ?”
Trần Ngộ sững sờ tại chỗ.
Những khác thấy câu , mà chỉ thấy cử chỉ mật giữa hai .
Tình huống gì đây?
Tạ Tam Tư vội vàng pha trò: “À, Tùy của uống say .”
“Anh Tùy?”
Tạ Tam Tư dậy qua đó, kéo Tùy lên nhưng ăn ngay một cái vung tay.
“Biến , ông đây say.”
Giang Tùy tức giận gầm lên một tiếng, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái vuốt ve, ánh mắt bướng bỉnh thẳng cô, đáy mắt tràn tình cảm rung động trong sáng thuần khiết: “Có ?”
Cồn thiêu hủy lý trí của , khiến phớt lờ cảnh xung quanh, quên luôn chuyện bản giữ thể diện mặt .
Những cảm xúc thể kìm nén đều tràn lên mặt, lan đến .
Dữ dội mà nóng bỏng.
Tất cả những còn trong phòng đều đang .
Trần Ngộ rút bàn tay đang Giang Tùy nắm chặt đẩy : “Đi ngoài .”
Đôi mắt Giang Tùy mờ , đôi vai rộng lớn rũ xuống, trông thất bại và suy sụp vô cùng.
Trần Ngộ sâu : “Theo ngoài, chuyện với .”
Nói xong cô lập tức kéo ghế lên, rời khỏi bàn bước về phía cửa .
Giang Tùy thấy sự dịu dàng trong giọng của cô, thậm chí cô còn đang cố gắng dỗ dành .
Ra ngoài cái gì? Nói , chỉ là bọn họ phù hợp?
Mẹ nó.
Đôi con ngươi đỏ hoe của Giang Tùy chằm chằm xuống mặt đất, yên lặng đến đáng sợ, giống như một con ch.ó lớn chủ nhân vứt bỏ một cách tàn nhẫn.
Bất cứ lúc nào cũng thể phát điên.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, việc ăn uống đều ấn nút tạm dừng.
Bao gồm cả Tạ Tam Tư và Vu Kỳ.
Khuôn mặt trẻ con của lên chữ bối rối in hoa rõ to, Tùy thổ lộ đấy ? Còn thất bại nữa?
Đệch, c.h.ế.t mất.
Còn thì sự pha trộn giữa thất vọng và cảm xúc khó miêu tả rõ.
Dường như thể thấy cái kết của câu chuyện , chỉ là tiết lộ cho khác mà thôi.
–
Trần Ngộ bình tĩnh dừng ở cửa, trầm mặc hồi lâu chậm rãi mở miệng:
“Giang Tùy, ngoài với .”
Giang Tùy nhắm mắt , cau mày, sắc mặt trầm xuống, chỉ cô một chữ “Được”, những thứ khác đều .
Trần Ngộ gọi: “Giang Tùy!”
Còn hung dữ với nữa, Giang Tùy khó chịu nhếch khóe môi, giống như giây tiếp theo sẽ bật .
Trái tim Trần Ngộ run rẩy dữ dội.
Trên đường đến đây cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc của , nhưng đến nhà hàng vẫn thể định . Nó chỉ tạm thời cô ép xuống, giam giữ nơi đáy lòng, cô đợi khi cơm nước xong xuôi, khi tất cả rời mới .
hiện tại, thứ đóng kín xé toạc thành vết nứt.
Tình cảm thể kiềm chế tràn như ong vỡ tổ, ùa tứ chi xương cốt.
Dâng trào đến cực điểm.
Trần Ngộ cảm thấy khó thở, trái tim đập từng nhịp thình thịch đau đớn.
Một loạt tiếng bước chân hỗn loạn chạy từ cửa đến cái bàn sát tường, Giang Tùy còn kịp hồi phục tinh thần thì khuôn mặt của nâng lên giữa những tiếng hô hoán xung quanh.
Sau đó, nàng tiên nhỏ của hôn lên môi .