KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:38:13
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đã là dạo, nhưng kết quả là dạo trong cửa hàng đồng giá hai nhân dân tệ.
Áp suất quanh Giang Tùy thấp, giống như cơn mưa đá . Cuộc sống về đêm ở thành phố C luôn phong phú, giờ cả một con phố dù là tầng hầm mặt đất đều đầy rẫy những địa điểm vui chơi.
Có chỗ nào mà thể tới chứ.
Ai đến đây trong buổi hẹn hò đầu tiên?
Cô gái ném cho một ánh mắt nghi hoặc.
Giang Tùy hít sâu một , mỉm tiến về phía : “Cậu mua cái gì?”
“Xem .” Trần Ngộ .
Giang Tùy bất lực xoa xoa mi tâm giữa hai đầu lông mày, , thì xem một chút .
Đây là đầu tiên bước cửa hàng hai tệ trong 19 năm cuộc đời.
Cũng cảm thấy mất mặt hổ nên , mà là ở đây cái cần.
Màu sắc trong cửa hàng sặc sỡ đến hoa cả mắt.
Cô gái ngắm cái gì, Giang Tùy cũng cầm lên xem.
Nhìn thấy cô nhặt một thứ tròn vo, bên ngoài trang trí hoa văn sọc đơn giản giỏ. Anh tò mò liếc thử nhưng nó dùng để gì, cũng
dám hỏi, thật nó mất mặt mà.
Trần Ngộ hiểu ý giải thích cho : “Đó là cối tỏi, dùng để giã tỏi.”
“Ừ, .” Giang Tùy mạnh miệng: “Giã tỏi , còn kỹ năng ?”
Trần Ngộ thầm nghĩ, giã tỏi mà cũng cần kỹ thuật ?: “ giã tỏi.”
Giang Tùy vuốt ve tóc cô, động tác phần ân cần, tựa như lớn trong nhà đang quan tâm em gái nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn: “Vậy cho trai xem, mua cái gì?”
Trần Ngộ lấy tay : “Dùng chậu hoa.”
Giang Tùy cầm cái cối tỏi từ trong giỏ hàng lên xem: “Không lỗ mà.”
Trần Ngộ: “Thì đập .”
Giang Tùy ngây ngốc trong giây lát, đó vẫn tin cô gái khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn: “Cậu dùng khoan điện ?”
“Bên trong nhét đầy giấy, đóng đinh sắt chỗ .” Trần Ngộ chỉ xuống đáy của cối tỏi: “Cầm gạch hoặc chùy gõ là .”
Giang Tùy tặc lưỡi, chị Ngộ đúng là đỉnh.
–
Bình thường Trần Ngộ thích dạo trong cửa hàng hai tệ. Cửa hàng mới mở, gặp thì lý do gì mà dạo một vòng cả.
Đã dạo thì đạo lý về tay .
Trần Ngộ dạo vài vòng quanh cửa hàng hai tệ, mua một vài đồ dùng nhỏ hữu dụng thiết thực. Lúc mới phát hiện Giang Tùy đang chuyện phiếm với bác gái trong cửa hàng.
Hình ảnh hài hước đúng là hiếm thấy.
Lúc thanh toán Trần Ngộ hỏi Giang Tùy chuyện gì .
Giang Tùy bên tai cô: “Bác gái chúng xứng đôi.”
Trần Ngộ sững sờ một lúc, nhịn nhéo cái tay đang đặt
quầy, đồ ngốc.
Giang Tùy hiểu lầm ý cô, lật tay nắm tay cô, kéo cô tới bên cạnh .
Lúc họ mới bắt đầu yêu đương, e là cô gái tưởng vẫn đang mơ, cảm thấy thứ chân thực, nên thỉnh thoảng cô cũng xác định một chút, giống như .
Trần Ngộ rút tay , nhưng ngược siết c.h.ặ.t t.a.y hơn.
Giang Tùy cúi đầu cô, , , đừng hổ, trai hiểu mà.
Trần Ngộ còn đang giãy giụa, hiểu cái gì chứ, bác gái còn đang kìa, ngoài nắm ?
Bàn tay hai họ cứ càng giãy càng siết chặt hơn, chỉ thể diễn tả bằng một từ thôi, dính.
Bác gái đang ấn máy thanh toán thì thấy cảnh , khỏi nhớ tới chính khi còn trẻ, đầu óc tập trung nên tính thiếu mất 8 tệ.
Khi Trần Ngộ bước khỏi cửa hàng đồng giá hai tệ mới nhận , nên bảo Giang Tùy mang tiền trả .
–
Người đường phần lớn là học sinh thi nghiệp năm nay, theo đội nhóm, chẳng mục đích gì, cũng gì mà chỉ ngoài dạo một chút.
Tốt nghiệp nên chút m.ô.n.g lung.
Giang Tùy thời gian điện thoại di động, còn sớm nữa, nên đưa cô gái về nhà thôi.
Nếu còn đưa cô về thì vợ sẽ ghi thêm sổ mất.
Giang Tùy thở dài buồn bã: “ đưa về.”
Trần Ngộ đèn đường, giọng điệu bình thản: “Đêm nay về.”
Sự u buồn trong đáy mắt Giang Tùy lập tức biến mất, một luồng ánh sáng thiêu
đốt bùng lên.
Trần Ngộ cảm nhận đầu ngón tay của ai đang nóng dần lên, da đầu cô tê dại: “Ý là đến quán nét.”
Giang Tùy nhíu mày: “Cậu vẫn tụ tập với bọn họ ?”
“Không cùng bọn họ, chỉ hai chúng thôi.” Trần Ngộ : “ phim xem, vẫn luôn để đó, chỉ chờ tối nay để xem cùng thôi.”
Yết hầu Giang Tùy cuộn lên, nhất định cùng cô: “Ở khách sạn cũng thể xem mà.”
Trần Ngộ nhỏ giọng: “Mới xác định quan hệ mà đưa thuê phòng ?”
Giang Tùy: “………”
“Thuê phòng cái gì chứ, đừng nhảm.” Sau khi nghiêm túc hết một câu, bèn nắm tay dắt cô : “Chỉ là tìm một chỗ để xem phim thôi mà.”
Tâm tình Trần Ngộ phức tạp, bạn trai còn giỏi nũng hơn cô nữa.
Cô gì đây?
–
Giang Tùy vuốt ve mái tóc dài của cô gái: “Quán nét đông , còn đầy khói thuốc, ghét mùi khói ?”
Trần Ngộ ngửi thấy mùi rượu và thuốc lá, cũng lười nhắc tới vấn đề : “Có phòng riêng mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-105.html.]
Ngón trỏ và ngón cái của Giang Tùy vân vê vành tai cô: “Vậy cũng thể so sánh với khách sạn , khách sạn còn thể nữa.”
Lỗ tai Trần Ngộ như dòng điện lướt qua , tê dại, màu đỏ nhanh chóng lan đến cổ đến cả khuôn mặt.
“Thật sự khách sạn ?” Trần Ngộ cau mày.
“Giả đó.”
Lòng bàn tay Giang Tùy vuốt xuôi xuống cổ cô, lồng n.g.ự.c rung lên bật
tiếng: “Đi thôi, trai dẫn tới quán nét.”
Đi khách sạn thuê phòng gì chứ? Anh thể đảm bảo…
Bản sẽ tập trung xem phim ư?
Không thể.
Giang Tùy tự giác nhận thức bản .
–
Vì tối nay mà Trần Ngộ chuẩn đầy đủ, hai phút khi bước quán nét cô mở phim lên, tư thế nghiêm túc sẵn sàng xem phim.
Xem《Bản lĩnh Kỷ Hiểu Lam 3》
Giang Tùy ổ ghế, một lúc dùng chân chạm cô gái, một lúc dùng tay chọc chọc cô, một lúc nghịch áo quần, tóc, ngón tay cô.
Như đứa trẻ thu hút sự chú ý của bố .
“Cậu tự chơi .” Vị phụ tên Trần Ngộ vẫn chăm chú màn hình máy tính.
Vẻ mặt Giang Tùy lập tức tối sầm: “ là bạn trai mới lò của đấy, thật sự lạnh nhạt thờ ơ với thế ?”
Trần Ngộ đang đeo tai : “Đừng chuyện với , đang xem phim mà, rõ .”
Vừa xong thì cánh tay cô cắn một cái, còn mút nhẹ.
Trần Ngộ ngây .
Chính Giang Tùy cũng thấy sửng sốt, dấu răng cánh tay cô, vành tai nhanh chóng đỏ lên.
Đệch.
Mẹ nó thật là …….
Làn da của cô gái trắng, bóng loáng mềm mại, dấu răng cũng đáng chú ý tới.
Giang Tùy lúng túng, nhanh chóng chuyển chủ đề, nên gượng gạo một câu đầu cuối.
“ thi , điểm văn hóa chừng còn cao hơn .”
Trần Ngộ vô thức đáp : “Ồ, thì quá.”
Hai , , cùng về phía dấu răng đỏ, cùng rời mắt đến màn hình máy tính của riêng .
–
Trần Ngộ về phía máy tính hỏi: “Cậu chơi game ? Cái trò truyền kỳ gì đó, giờ chơi nữa ?”
Giang Tùy cũng về phía máy tính: “Bỏ .”
Trần Ngộ thấy lạ nên liếc qua khóe mắt: “Vậy tìm phim hoặc chương trình nào xem ?”
“ giới thiệu cho vài cái nhé.”
Vừa , cô kéo ngăn ngoài của ba lô , lấy từ bên trong một cuốn sổ mỏng nhỏ hình vuông.
Giang Tùy nhất thời quên sự kiện dấu răng mà xích gần cô gái, ánh mắt cũng dời đến quyển sổ của cô.
《Thiên Hạ Đệ Nhất 》, 《Tiên Kiếm Kỳ Hiệp》, 《Thẩm Phán Đại
Tống》......
Khoảng hơn nửa trang.
“Bạn tiểu Trần , tối nay sắp xếp chặt chẽ thật đấy, nhiệm vụ nặng nề.”
Giang Tùy gãi lông mày: “Nhiều quá, một đêm cũng xem xong .”
“Xem ba tập đầu và ba tập cuối .” Trần Ngộ : “Sau khi đại học thì mua máy tính xem nốt phần ở giữa.”
Giang Tùy ngẩn , giống như từng gặp qua như thế
giới : “Còn thể thế ?”
“ thể.”
Trần Ngộ đưa quyển sổ cho : “Đây đều là những bộ phim xuất sắc nhất năm nay, mười năm vẫn là kinh điển, chọn một bộ .”
Bạn gái cạnh, còn sống, thật, thể sờ cũng thể ôm hôn thì Giang Tùy nào tâm tư xem phim chứ. Trong đầu lúc nhiều suy nghĩ, từ chuyện lên đại học ngoài sống cùng , nhảy đến chọn nhà trẻ cho con .
những chủ đề hiện tại thể , sẽ dọa sợ cô mất.
Cứ từ từ chuyện sẽ đến bước đó thôi, cứ suy nghĩ .
Dưới mắt mong chờ của cô gái, Giang Tùy mở miệng, lười biếng : “Thật thích xem phim lắm, xem máy tính của là , xem bừa thôi.”
Trận Ngộ lải nhải nữa, thuận theo ý .
Giang Tùy nhận sự đồng ý của cô thì kéo ghế tới gần một chút, nghiêng đầu thử xem cô gái đang xem cái gì.
Ánh mắt đầy yêu thương nóng bỏng.
Tâm tư Trần Ngộ dần dần chệch khỏi màn hình máy tính, cơ bản là thể kéo .
Thất sách .
Có ở đây, cô thể tập trung xem phim chứ.
–
Giang Tùy thuận theo cô một lúc, đó tựa đầu lên cánh tay cô gái, dùng cằm dịu dàng cọ qua cọ .
“Ngay mai ngủ bù đúng , buổi tối chúng ngoài chơi nhé?”
Trần Ngộ ăn một miếng khoai tây chiên: “Chơi cái gì?”
Giang Tùy cúi đầu, hôn lên vết sẹo nhỏ màu trắng cẳng tay cô, vết sẹo do vết thương nào đó để mà rõ.
Chơi với bạn trai .