KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-12-13 01:37:38
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không lâu , ba bạn nam khác của phòng vẽ ba cũng trở . Căn phòng nhỏ lập tức sống động hơn.

Ba ban nam cũng đầu tiên thấy em gái của Giang Tùy, họ đều thích thú. Tính cách của hai em khác nhiều, nét mặt cũng quá giống, một sắc bén, một dễ thương.

Giang Thu Thu cũng quá chú ý đến bọn họ, cô bé chỉ thích chị gái xinh thôi.

Buổi tối cũng là vẽ mô phỏng cảnh.

Trần Ngộ cầm bút chì 2B lên gọt, Giang Thu Thu cái ghế đẩu trống duy nhất trong phòng vẽ tranh, chuyện thật khẽ với cô.

“Chị ơi, em giúp chị gọt nhé, em gọt bút chì giỏi.”

Trần Ngộ : “Không cần.”

Giang Thu Thu từ chối nên chịu đả kích lớn. mà cô bé cũng cảm nhận , chị gái chán ghét cô bé, mà thật sự cảm thấy cần.

Trần Ngộ gọt một đoạn bút chì.

Giang Thu Thu chớp đôi mắt to: “Chị, gọt dài một chút ?”

“Ngòi bút quá dài thì lúc vẽ sẽ khó mà kiểm soát, cũng dễ gãy.” Trần Ngộ phủi vụn gỗ rơi đùi: “Gọt 1 cm là .”

Giang Thu Thu ngờ chị gái sẽ giải thích với cô bé, cô bé chút chiều mà sợ hãi, vội : “Ồ, ồ, ồ.”

Trần Ngộ trực tiếp để bút chì ở một góc giá vẽ, dùng d.a.o cắt tỉa chậm rãi gọt ruột bút, thỉnh thoảng đổi góc độ.

Cuối cùng cô nhích ghế một chút, khom lưng cầm bút chì cọ sát nền xi măng.

Giang Thu Thu gần .

“Chị ơi, chị học vẽ tranh bao lâu ạ?”

“Mới học cách đây lâu.”

“Vậy chị vẽ vui vẻ ?”

“Ừ.”

Trần Ngộ gần như hề do dự, thành tích của cô bao giờ khỏi vạch của khoa chính quy, học mỹ thuật là vì cô thật sự thích vẽ tranh, vì tỷ lệ thi đậu đại học sẽ lớn hơn một chút mới còn đường .

“Lúc em sinh thì của em vẽ tranh , vẽ lâu .”

Giang Thu Thu khẽ : “Chị , của em thích giày. Ở nhà vẽ màu nước thì sẽ chút màu nhỏ lên giày.”

“Anh của em tức giận, giận lắm luôn. Lần vẽ, vẫn dơ giày tiếp. Em cảm thấy thích vẽ tranh, chỉ là chịu thừa nhận thôi.”

Sắc mặt của Trần Ngộ chút đổi.

“Mẹ em mua cho cái bọc giày để bảo vệ giày. mang, như thì thú vị nữa.”

Giang Thu Thu nhếch miệng để lộ chiếc răng thỏ: “Thật lúc của em vẽ tranh cũng chú ý đến quần áo giày dép , đều là vẽ xong mới phát hiện . Anh giặt giày giỏi, giặt vô cùng sạch luôn, hơn nữa phòng của đều do tự quét dọn……”

Cô bé chuyện sinh động y như thật, nghĩ thế nào thế đấy, lúc bắt đầu ca ngợi trai cô bé.

Trần Ngộ bỏ cây bút chì mài xong hộp dụng cụ, đổi sang gọt cây bút khác.

Giang Thu Thu xong, nuốt nước miếng, cố gắng tìm đề tài chuyện. Cô bé nghĩ đến điều gì đó, âm lượng lớn một chút: “ !”

“Chị ơi, em chị nè, em sinh mùa thu, cho nên tên em là Thu Thu.”

“Còn nữa, tên của em nghĩa là tùy tiện .”

Giang Tùy ở phía : “……”

Tạ Tam Tư nhịn , nhịn đến mức đỏ mặt tía tai.

lúc , Giang Thu Thu phát một tiếng kinh ngạc nhỏ: “Thật tuyệt vời.”

Giang Tùy và Tạ Tam Tư cùng .

Trần Ngộ đang đổi lưỡi d.a.o của d.a.o cắt tỉa, động tác vô cùng lưu loát gọn gàng.

Tạ Tam Tư trợn mắt há hốc miệng: “Đệch, em còn thứ đó, sợ cắt trúng tay.”

Giang Tùy liếc xéo : “Vậy nên ngẫm .”

Tạ Tam Tư: “……”

Trần Ngộ lấy giấy vệ sinh bọc lưỡi d.a.o vứt sọt rác.

Ném .

Giang Thu Thu vội vàng chạy đến nhặt nó lên.

Trận Ngộ lộ vẻ mặt hiền hòa: “Cảm ơn.”

Giang Thu Thu đắc ý đưa mắt hiệu với trai cô bé. Nhìn thấy , chị gái cảm ơn em đấy.

Giang Tùy dùng giọng mũi : “Lại đây.”

Gang Thu Thu tình nguyện mà nhích gần.

Giang Tùy giẫm đôi giày thể thao lên chân giá vẽ nhịp nhịp: “Một lát nữa bắt đầu vẽ tranh , ngoài gọi điện thoại bảo bác Trương đến đón em.”

Giang Thu Thu chu miệng: “Em !”

Giang Tùy : “Vậy đừng chuyện, yên lặng bên cạnh .”

Gương mặt nhỏ của Giang Thu Thu đầy vẻ tủi : “Em bên cạnh chị gái.”

Giang Tùy nhíu mày.

Giang Thu Thu lập tức hít mũi, một chút cử động nhỏ cũng dám.

Tạ Tam Tư thấy hai em giằng co như thể nổi giận bất cứ lúc nào thì vội vàng kéo ghế của Phan Lâm Lâm gần: “Thu Thu, em bên Tiểu Tạ của em .”

Giang Thu Thu hít mũi, cúi đầu xuống.

Tạ Tam Tư nghĩ thầm, cũng nổi huống chi là một đứa trẻ tám tuổi tính tình chín chắn.

Chắc chắn một chút nữa sẽ ầm ĩ đau mông, nhàm chán, về nhà. Kết quả đứa trẻ ngoan ngoãn đó, ồn ào gây chuyện. –

Lúc Trần Ngộ nghỉ ngơi, Lưu Kha kéo cô xuống lầu mua đồ ăn. Giang Thu Thu cũng đòi ăn gì đó.

Giang Tùy chút thương tiếc gì với em ruột, hỏi một câu hỏi tàn nhẫn: “Em tiền ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-12.html.]

Giang Thu Thu một đồng: “……”

Ánh mắt cô bé sáng rực lên: “Anh Tiểu Tạ tiền.”

Tạ Tam Tư cẩn thận giao lưu ánh mắt với Tuỳ: Em thể ? Giang Tùy: Cậu đoán xem.

Tạ Tam Tư thầm: “Anh đoán xem em đoán .”

dám câu ngứa đòn . Cuộc đời còn dài, cần tự tìm đường chết, sống sót .

Tạ Tam Tư ho khan hai tiếng: “Cái gì, Tùy, dù nghèo cũng thể nghèo giáo dục, dù khổ cũng thể để trẻ em khổ.”

Giang Tùy: “……”

“Trong mấy gian hàng nhỏ bụi bặm thì chính là mấy con côn trùng nhỏ như ruồi bọ gì đó, thể ăn ?”

“Anh thật đáng ghét!”

Giang Thu Thu tức giận: “Sau chị dâu em ăn quán vỉa hè với chị thì ăn ?”

Giang Tùy lộ vẻ lười biếng: “Còn chị dâu của em đang ở xó xỉnh nào .”

Giang Thu Thu nhất quyết hỏi cho kết quả: “Vậy cùng ?”

Giang Tùy thuận miệng ba chữ: “Đi cái quần.”

Giang Thu Thu ngay: “Anh Tiểu Tạ, thấy , nếu đến lúc đó trai em , hừ hừ hừ.”

Tạ Tam Tư thở ngắn than dài, em gái ơi, để cho trai em thể hiện chút . –

Giang Tùy vẫn xuống lầu, theo còn hai cái đuôi.

Từ phòng vẽ tranh rẽ trái là mấy hàng ăn khuya, đều là dân quanh đây tự mở quầy hàng, chuyên cung cấp bữa ăn khuya cho mấy học sinh học mỹ thuật.

Giá cả cũng quá mức, danh tiếng tệ lắm, cho nên quầy hàng vẫn luôn ủng hộ, chứng kiến thời gian đau khổ huấn luyện của mấy khóa học sinh trung học.

Giang Tùy một quầy hàng thấy cô gái, cô đang đếm tiền xu, dáng vẻ tập trung giống như đang đếm tuổi thọ của .

“Chị ơi!”

Giang Thu Thu vui vẻ vẫy tay.

Trần Ngộ tiếng thì đầu .

Lưu Kha yêu cầu của với bán hàng rong, đưa mắt thoáng qua bên : “A Ngộ, em gái của Giang Tùy thích .”

Trần Ngộ nhét mấy đồng xu trong tay ví tiền: “Rất ngoan.”

Lưu Kha lắc lư mái tóc buộc đuôi ngựa lưng. Cô thể xác định đứa bé ngoan , dù cũng thông minh.

Nhớ đến bức tranh bánh bao thấy lúc sáng, vẻ mặt của Lưu Kha chút phức tạp: “A Ngộ, trong tập huấn ở năm ngoái, tớ thường xuyên đến xem bọn họ vẽ tranh, cũng xem nhiều sách hướng dẫn. Tớ cảm thấy Giang Tùy lợi hại, cách vẽ theo khuôn mẫu, là dùng cảm giác luyện thành kỹ thuật cá nhân. Hiện tại đang ở ngõ cụt, lười tìm đường , tìm chỗ đột phá, đến ngày nào đó nếu quyết tâm bước khỏi nó……”

Dừng một chút, Lưu Kha nghiêm mặt : “E là thể chỉ dẫn chúng vẽ tranh.”

Trần Ngộ vén sợi tóc phía , cô còn gì thì trong cuộc đến đây.

Chàng trai ánh đèn mờ ảo, dáng cao gầy, ẩn chứa một chút lạnh lùng trong khí chất phóng khoáng.

Trong đầu Trần Ngộ hiện lên cảnh tượng trong hẻm nhỏ, nắm tay đ.ấ.m thịt vang lên tiếng nặng nề, cùng với tiếng hét đau đớn thảm thiết phảng phất như ở bên tai, sởn tóc gáy. Cô thu hồi tầm mắt tiếp tục bánh bao và bánh gạo giá nướng.

Giang Tùy những thứ bày quầy hàng, nghiêm túc lùi về vài bước: “Thu Thu, em ăn gì thì tự chọn .”

“Tam Tư, trông nó.”

Dứt lời, Giang Tùy lùi mấy bước. Mặc dù dày khó chịu, nhưng vẫn thể thích nổi mấy thứ .

Trần Ngộ như như thoáng qua .

Giang Tùy thấy sự khinh bỉ trong cái liếc mắt của cô, cảm giác khiêu khích thình thịch dâng lên, trong nháy mắt đè bẹp lý trí của , chút nghĩ suy sải bước đến.

“Cho một phần……”

Giang Tùy mùi dầu mỡ của quán nướng cho tái mặt, ngón tay chỉ cô gái bên cạnh: “Giống phần của .”

Mấy ở đây phản ứng khác .

Cô bán hàng rong vui vẻ nhanh nhẹn nướng đồ ăn, sợ nhóc đổi ý. Gương mặt của Trần Ngộ cảm xúc gì.

Cô bạn nhỏ Giang Thu Thu trợn tròn mắt, trai một chút, chị gái xinh một chút, trai một chút, bận rộn.

Tạ Tam Tư và Lưu Kha đều đang Giang Tùy, ánh mắt vô cùng vi diệu. Đặc biệt là Tạ Tam Tư.

Cái cảnh tượng ‘ lái xe chở ’ ở đường hiếm hài hòa, thật ý vị sâu xa.

Cậu cái gì cả, cũng dám hỏi cái gì.

Giang Tùy dần nhận trong lời của chút mập mờ, thái dương giật nhẹ, nhướng mắt lên: “Người nào nấy hưng phấn hai mắt rực sáng cái gì ? Trên mặt chiếu Tây Du Ký ?”

“……”

Lời như bát nước đổ , thể thu về .

Giang Tùy lấy một phần giống với Trần Ngộ thì c.h.ế.t cũng giữ sĩ diện cố chấp vượt qua.

ngờ cô chọn bánh bao hấp nhỏ, chọn bánh gạo, xiên ớt xanh với mỗi thứ hai xiên.

Anh theo bản năng eo của cô.

Trần Ngộ nhạy bén nhận , lạnh lùng thẳng mắt của . Giang Tùy ngước lên trời.

Trần Ngộ đưa ngón trỏ , chỉ lên vai .

Nửa của Giang Tùy chợt cứng đờ, nhướng đuôi mắt lên, giọng điệu mất kiên nhẫn: “Làm gì?”

Ngón trỏ của Trần Ngộ chỉ xuống .

Giang Tùy cúi đầu xuống thì thấy một sợi dây giày màu trắng vươn từ chiếc giày vải màu đen của cô gái, kéo dài đến chân .

“……”

Giang Tùy nhấc chân như một ông cụ.

Trần Ngộ xổm xuống cột dây giày, vạt áo giấu trong quần jeans nhích lên một chút, để lộ một phần nhỏ chiếc eo thon mềm mại trắng nõn.

Giang Tùy vô tình lướt mắt qua, hít một , ‘Chậc’ một tiếng bước chân về phía , lưng cô, ngăn cản ánh mắt của những khác.

Còn thì lưng .

Loading...