Cộng tất cả những hổ đây của Giang Tuỳ cũng nhiều bằng những ở mặt Trần Ngộ dạo gần đây.
Giống như chỉ cần tiếp xúc với cô thì sợi dây trong đầu sẽ chập mạch bất cứ lúc nào.
Mẹ nó là nhiễm virus chứ?
Giang Tuỳ mang theo vẻ mặt c.h.ế.t lặng về toà nhà, một lời trèo lên tầng cao nhất, đẩy cửa , xổm trong đại sảnh lau giày.
Trần Ngộ tới bên cửa sổ, từ góc độ xuống tầng, tiếng sủa của con ch.ó đen lớn xuyên thủng màn mưa.
Đằng truyền đến một tiếng gào hung tợn: “Đóng !”
Trần Ngộ tiếng chó sủa dọa nhưng tiếng gào cho sợ hãi đến run lên, cô mở cửa lưới .
Giang Tuỳ thấy thế, tức giận mắng như hung thần ác sát: “Ông đây bảo đóng cửa sổ , cái ......”
Trần Ngộ đầu như kẻ ngốc: “Không mở cửa lưới thì đóng cửa kính bên ngoài ?”
Giang Tuỳ: “......”
Trần Ngộ cũng dây thần kinh nào của trở nên an phận kêu gào trong đầu, cô bực cầm cánh cửa sổ đẩy về chỗ cũ, thu tay , xoay rời khỏi cửa sổ.
Giang Tuỳ tức khắc há hốc miệng: “Mẹ nó, cái quái gì ?” Trần Ngộ lạnh lùng : “Tự đóng .”
Giang Tùy tức giận trợn mắt theo bóng lưng của cô, mắng gì đó nhưng mắng khỏi miệng, bỗng chút oan ức lên lời.
–
Trần Ngộ mang con mực tới phòng vẽ tranh một.
Lưu Kha thấy sắc mặt cô khó coi, khó hiểu hỏi cô ?
Trần Ngộ gì: “Cái đến ?”
Lưu Kha lắc đầu: “Chưa tới, là tớ nhầm.”
“Của tớ cũng sắp tới , sợ là sẽ sớm một tuần.” Trần Ngộ đưa con mực cho cô , thở dài: “Chân mỏi nhừ.”
Cuối cùng sắc mặt của cô đổi một câu: “Tháng nào cũng , tháng nào cũng chết.”
Lưu Kha: “......”
Nghĩ đến mỗi cô cũng sống dở c.h.ế.t dở, khỏi đồng tình trong ba giây.
Lưu Kha thấy Trần Ngộ ấn cánh tay, nhíu mày dáng vẻ khó chịu, vội vàng quan tâm : “Va ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-15.html.]
Trần Ngộ mơ hồ “Ừ” một tiếng.
Lưu Kha kéo tay cô: “Để tớ xem.”
“Không cần.” Trần Ngộ : “Không chuyện to tát gì .”
Lưu Kha lo lắng những khác ở trong phòng vẽ tranh, bèn kề tai cô nhỏ: “Vừa nãy tớ thấy tiếng của Giang Tuỳ, trở về cùng ?”
Vẻ mặt Trần Ngộ buồn bực một giây.
Lưu Kha đúng lúc bắt chút đổi nhỏ , xem là đúng , hơn nữa dường như còn ầm ĩ vui.
Cô hiểu Giang Tuỳ.
A Ngộ và cô học chung một lớp, , vô cùng hiểu .
Theo Lưu Kha , bình thường tính cách của A Ngộ lạnh nhạt, tâm trạng ít khi thăng trầm, cô thể ầm ĩ với , chứng tỏ đối phương đặc biệt.
Lưu Kha đăm chiêu suy nghĩ gì đó.
–
Trần Ngộ đại sảnh, phát hiện trai vẫn còn xổm ở chỗ cũ, vài sợi tóc ẩm ướt đen nhánh rủ xuống, bóng phủ lên hàng mi khép hờ, vẻ mặt mờ nhạt rõ, cả như đang ngẩn ngơ.
Cửa sổ đóng.
Trần Ngộ tới đóng cửa .
Giang Tuỳ thấy tiếng động, tỉnh táo , mỉa: “Có nhớ vẫn còn mượn bức tranh nên hối hận vì đối xử với như ?”
Trần Ngộ mặt , rũ mắt xuống Giang Tùy.
Giang Tuỳ ngẩng đầu lên đối mặt với cô, lát cảm thấy tư thế của chẳng khác gì con ch.ó xin xương.
Anh chính suy nghĩ của cho buồn nôn, xụ mặt lên, đưa tay luồn trong mái tóc ngắn sạch sẽ, tùy ý vuốt phía , lộ đôi chân mày sâu rậm nóng nảy.
Lặng yên đó vài giây, Giang Tuỳ bước phòng vẽ tranh. Trần Ngộ cũng bước .
Hai bạn học nam trong phòng vẽ tranh đồng loạt về phía bọn họ. Ôi đệch, bầu khí kỳ lạ như đôi tình nhân cãi là đây?
Giang Tuỳ tới giá vẽ của , lật bản vẽ đặt đó . Buổi sáng vẽ một lồng bánh bao vẫn còn để ở bản vẽ.
Chỉ một lát , cây ghim ở bốn góc của bức vẽ rút , vứt lung tung trong thùng dụng cụ.
Giang Tuỳ đưa bức vẽ cho cô gái đối diện.
Trần Ngộ sững sờ.