KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-12-13 08:30:10
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Tuỳ nhíu mày, khuôn mặt đầy vẻ kiên nhẫn: “Cầm lấy.”

Trần Ngộ đưa tay nhận lấy.

Giang Tuỳ về đá mạnh ghế, liếc những ánh mắt và cô: “Nhìn cái quái gì mà ?”

Hai bạn nam sợ tái cả mặt, hốt hoảng đầu , giận mà dám gì.

Đệch, chúng chứ .

Bầu khí trong phòng vẽ tranh trở nên ảo diệu.

Trần Ngộ cẩn thận từng li từng tí một cầm bức tranh lên, cô cắn một đoạn băng dính dán nó, đột ngột : “Không hối hận.”

Âm lượng nhỏ, gần như ngậm giữa môi và răng.

Giang Tuỳ ngừng động tác lật hòm dụng cụ , vẻ mặt khó nên lời.

Bọn họ một hàng, dựa lưng , nhưng ghế của đặt ở bản vẽ theo quy tắc mà đặt tùy ý chiếm đường , cách cô gần, chỉ cần nghiêng hoặc vung tay là thể đụng trúng cô.

Vậy nên cho dù ba chữ nhỏ, nhưng vẫn rõ mồn một mà truyền tai .

Hơn nữa nhanh hiểu cô đang về điều gì.

“Lúc nãy rõ tình hình mắng .”

Lúc trai nghiêng đầu sang một bên, Trần Ngộ tiếp, giọng để lộ chút cảm xúc chập chùng nào: “ bảo tự đóng cửa vô lý, là do gào lên cho nổi giận.”

Giang Tuỳ như như : “Nói như của ?”

Trần Ngộ mắt : “Việc nào việc đó.”

Giang Tuỳ chế nhạo: “Hừ.”

Trần Ngộ dây dưa với , cô cuộn bức vẽ đặt trong túi vải, bắt đầu ăn xiên nướng còn sót .

Ánh mắt của Giang Tuỳ thiêu đốt gáy cô.

Tạ Tam Tư đẩy cửa , đặt m.ô.n.g xuống băng ghế, kéo vạt áo lên lau nước mưa dính mặt: “Anh Tùy, chuyện gì thế?”

Giang Tuỳ lạnh lẽo: “Anh Tùy của c.h.ế.t , đừng nhớ tới nữa.”

Tạ Tam Tư: “......”

“Anh Tùy, tuổi trẻ năng động, năm tháng tươi , tự nguyền rủa thế?”

“Cuộc đời xui xẻo.”

“Vậy thì lấy nó .”

Giang Tuỳ suy nghĩ một lúc, mặt mày nhăn nhó, bạn học nam đang dựa cửa gọi: “Này, em.”

Bạn học bởi vì một tiếng em mà sợ hãi tái mét mặt mày: “Hả? Ai ôi.”

Giang Tuỳ gật đầu: “Cho điếu thuốc.”

Bạn nam hít một khí lạnh: “ , hút.”

Giang Tuỳ nhếch một bên miệng, nở nụ .

Bạn học .

Cậu chậm chạp mở ba lô , một lúc lâu mới lấy một điếu thuốc, rụt rè đưa tới: “Chỉ một điếu, là khác cố gắng nhét cho , tự mua. hút thuốc thật mà, Tùy, nhất định đừng , cũng đừng báo cáo thầy Triệu đó.”

Hai ngón tay của Giang Tuỳ kẹp lấy điếu thuốc, lắc lư: “Trẻ con nhiều, ăn đòn.”

Bạn học nhanh chóng về chỗ .

Giang Tuỳ ngậm điếu thuốc bên miệng, dùng hàm răng cắn cắn phần dầu lọc.

Tạ Tam Tư kỳ lạ sang ba . Anh Tùy thích hút thuốc, cái gì thế nhỉ?

Giang Tuỳ ngậm thuốc lá, châm lửa, một tay đỡ trán, đôi mắt đen nhánh khép hờ, dáng vẻ trầm lặng ảm đạm.

Thật chỉ là đang màu.

Trời mưa lớn hơn, lúc điện thoại trong văn phòng của Triệu Thành Phong nhận nhiệm vụ khẩn cấp, cho từng học sinh mượn để thông báo cho nhà.

Đạp xe cần áo mưa, bộ thì ô.

Lưu Kha xếp hàng chờ gọi điện thoại, một bạn học nữ chạy tới gì đó với cô , cô về phòng vẽ tranh, trong túi giấu thứ gì đó phình lên thẳng tới nhà vệ sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-16.html.]

Không lâu , Trần Ngộ ngoài cùng với cô .

Ánh mắt của Giang Tuỳ lướt qua thấy Bé Tóc Vàng ỉu xìu như quả cà tím nhỏ trong sương giá thế nhỉ?

Tạ Tam Tư rướn cổ : “Anh Tùy, cái gì thế?”

Giang Tuỳ hất cằm về phía tượng thạch cao: “Tượng thạch cao mái tóc ngông cuồng ở bên là vị hùng nào thế?”

Tạ Tam Tư đưa mắt qua: “Homer thì .”

Giang Tuỳ nhướng mày: “Người râu mép dính liền với tóc thành một đống lớn mới đúng.”

“Không David, cũng Tiểu David(*), đó là…… là……Đó là cái gì nhỉ......Đệch, nhảy đến bên miệng em ……”

(*小卫: tạm dịch là Tiểu David: Tên thật là Giuliano de’ Medici, là một bức tượng quan tài trong nhà nguyện của Medici ở Florence, Ý. Người gọi tắt là “Medici”, và thường gọi là Xiaowei (Tiểu David), vì ông giống với mái tóc của bức tượng David, và nó cũng do Michelangelo . (Nguồn baidu))

Tạ Tam Tư gấp đến mức vò đầu bứt tai: “Anh Tùy, em thật sự nhớ nổi, đệch.”

“Được , cố gắng hết sức , để tìm khác hỏi.”

Giang Tuỳ cất bước về phía cửa văn phòng, chỉ tượng thạch cao hỏi Trần Ngộ.

Trần Ngộ uể oải: “Marseilles.”

“Hả?” Giang Tuỳ : “ chỉ qua Mosaic.”

Trần Ngộ rằng: “Marseilles là Marseilles còn Mosaic là Mosaic.”

Lưu Kha nhịn nổi, cô kéo bạn sang một bên: “Không chứ, A Ngộ, vấn đề thiểu năng như còn để ý đến gì?”

Trần Ngộ kinh nghiệm: “Không để ý tới càng phiền hơn.”

“……”

Lưu Kha cô với ánh mắt sâu xa, đây cũng là một loại biến tướng của bao dung nhỉ?

Lúc gần tới lượt Trần Ngộ, Giang Tuỳ gọi cô : “Nhà ?”

Ánh mắt Trần Ngộ lộ vẻ khó hiểu.

Giang Tuỳ gương mặt trắng xanh của cô, nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt ngại ngùng né tránh một lát, thu tầm mắt cô mà di chuyển nó đến nơi khác, hỏi : “Cậu ở chỗ nào?”

Giọng trai trầm thấp, bao gồm cả mấy phần khí thế lệnh.

Trần Ngộ theo bản năng địa chỉ.

“Ở đó hả.”

Giang Tuỳ lười biếng kéo dài âm cuối, nhướng mí mắt: “Tiện đường, cùng một đoạn .”

Trần Ngộ từ chối, : “Xe nhà tới, xe bốn bánh mui, mưa ướt đến, gió thổi tới.”

Nếu như đặt những ngày mưa bình thường, mấy câu của trai quá nhiều cám dỗ, nhưng bây giờ……

Trần Ngộ lập tức trả lời ngay mà về phía : “Tại đưa về?”

Tràn ngập cảnh giác và thận trọng.

Giang Tuỳ bùng lên một ngọn lửa tên, m.á.u nóng trong cơ thể thiêu đốt, tạo thành một biển lửa, giọng của lạnh đến mức vỡ vụn: “Cậu cảm thấy là vì cái gì? Ông đây vì bức vẽ của .”

Trần Ngộ vẫn đang , trong ánh mắt lộ vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Vậy ?”

“Nếu thì là gì?” Giang Tuỳ cúi xuống, chế giễu bên tai cô: “Cậu cho rằng ước bức vẽ thì vẽ một bức khác là ?”

Trần Ngộ mơ hồ buộc tội.

“Bạn Trần, đời một cái lá cây nào giống hết, vẽ cũng giống như .”

Giang Tuỳ dậy, kéo đôi môi mỏng, mặt bày vẻ mặt cực kỳ hờ hững: “Mặc dù là cùng một vẽ cùng một loại đồ vật, nhưng lúc vẽ hiệu quả và cảm giác cũng giống . Lúc vẽ tranh thì tâm trạng, tình cảm, trạng thái, tất cả mặt đều sẽ ảnh hưởng……”

Toàn bộ quá trình Trần Ngộ đều im lặng gì, yên lặng lải nhải mang theo cảm xúc rõ ràng, chờ xong mới mở miệng.

“Nếu lo lắng bức vẽ của sẽ ướt, đêm nay mang nó về nữa là .”

Cả thế giới trở nên yên tĩnh.

Giang Tuỳ nghẹn một ở cuống họng, trán nổi đầy gân xanh, khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, nửa ngày mới cắn răng phun một câu.

“Ông đây chuyện với , đau dày.”

Trần Ngộ thấy che bụng, ngón tay chỉ về phía bụng trái của : “Dạ dày ở đây.”

Giang Tuỳ: “……”

“Ồ, bạn Trần của chúng dày ở chỗ đấy.” Anh mỉm thiện: “Tuyệt vời.”

Trần Ngộ nhếch môi.

Loading...