KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-12-13 08:30:11
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Cập nhật lúc: 2024-12-13 08:30:11
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Lúc 10 giờ, mưa rơi như trút nước.
Trần Ngộ bảo Lưu Kha gọi điện thoại về nhà nữa: “Đừng kêu bố cầm áo mưa đến cho nữa, cùng về với bọn tớ .”
Lưu Kha phủi vụn chì tay: “Giang Tuỳ đồng ý ?”
Trần Ngộ: “Ừm.”
Lưu Kha thấy kinh ngạc thấy kỳ lạ. Cô thu suy nghĩ nồng nặc mùi hóng chuyện đang phát tán: “Không , tan học tớ vẽ thêm hai tiếng nữa.”
Trần Ngộ ngoài cửa sổ: “Mưa lớn như thế.”
Lưu Kha tỏ vẻ cả: “Mưa rơi phòng vẽ.”
Trần Ngộ sửa tóc đuôi ngựa lưng cô , phát hiện nhiều sợi tóc khô xơ chẻ ngọn, khỏe lắm.
Cái giống với tóc vàng của , là trời sinh.
Cô nhớ rõ bạn vốn một mái tóc dài đen nhánh tỏa sáng, thể chụp quảng cáo dầu gội đầu Rejoice luôn.
Trần Ngộ khẽ cau mày: “Tối nay tan học xong vẽ thì hả?”
“Không , trừ khi là bất đắc dĩ, nếu mỗi ngày tan học xong đều vẽ một lúc.” Lưu Kha : “Lười biếng cũng giống như ngoại tình, chỉ một thì sẽ vô .”
Trần Ngộ: “……về nhà vẽ?”
Lưu Kha thở ngắn than dài: “A Ngộ, về nhà thì thể vẽ, nhưng tớ thì vẽ nổi. Đâu là cảnh nhà tớ……”
Đằng thình lình thò một cái đầu: “Hoàn cảnh nhà thế nào?”
Lưu Kha dọa nhảy dựng, cô Tạ Tam Tư mặt đầy tò mò: “Liên quan gì đến .”
Tạ Tam Tư lùi về vài bước, hai tay che n.g.ự.c giả vờ đau lòng chết:
“ cho rằng chúng là bạn.”
Lưu Kha: “Ảo giác mà thôi.”
Tạ Tam Tư: “……”
Lưu Kha nhỏ giọng với Trần Ngộ: “Không , 12 giờ bố tớ tới đón tớ, lẽ lúc mưa tạnh .”
“Kể cả mưa cũng , đường về nhà lối tắt, yên tâm .”
“Cậu nhanh về , cái đến thì xe tiện hơn, đỡ đạp xe trúng gió gặp mưa, cho cơ thể.”
“Vậy .” Trần Ngộ : “Trở về thì ngủ sớm một chút.”
“Sẽ cố gắng. Mỗi gia đình đều vấn đề riêng còn vấn đề của gia đình tớ khó thể diễn tả bằng lời.”
Lưu Kha nhớ tới gì đó, kéo tay cô: “Chỉ xe nhà Giang Tùy?”
Trần Ngộ : “Còn Tạ Tam Tư.”
Lưu Kha thở phào nhẹ nhõm, là .
–
mà nhà Tạ Tam Tư gần, chẳng bao lâu xuống xe, khi còn về ghế .
“Chị Trần Ngộ, em về nhé.”
Trần Ngộ còn gì, Giang Tùy phất tay: “Cút nhanh lên.”
Tạ Tam Tư cầm ô bên cạnh xe: “Em đang chuyện với chị của em, đúng chị?”
Trần Ngộ đáp , Tạ Tam Tư .
Giang Tùy vẫn ung dung.
Mười mấy giây , Trần Ngộ thản nhiên : “Trên đường cẩn thận một chút.”
“Ầy!”
Gương mặt em bé của Tạ Tam Tư lập tức nở nụ tươi như hoa: “Ngày mai gặp nha chị! Ngày mai gặp!”
Nói xong còn nháy mắt với Tùy để khoe khoang.
Giang Tùy: “Hừ.”
–
Xe tiếp tục di chuyển trong mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-17.html.]
Chàng trai và cô gái ghế gì.
Người thứ nhất một cách tuỳ tiện, tư thế lười biếng thoải mái. Người còn dựa một bên cửa xe, chiếm một chỗ nhỏ, thoạt đáng thương.
Thật đây chỉ là một kiểu đề phòng khi cô ở trong gian lạ.
Trần Ngộ đầu tiên xe riêng.
Kết cấu bên trong giống với xe taxi minibus. Ghế dựa lớn hơn, mềm hơn, gian trong xe rộng hơn nhiều, chân cũng thể duỗi .
Trong khí mùi tươi mát giống mùi chanh, hề khó ngửi.
Trần Ngộ thả lỏng . Bụng cô đau, chân tê, eo cũng mỏi, thì dám nhúc nhích sợ dây quần bẩn ghế.
Vậy thì sẽ hổ.
Trần Ngộ đến mức xương cùng đau nhức, cô xê dịch một nhỏ.
Giang Tùy thấy cô gái như , nổi ý trêu ghẹo cô, sát theo bản năng
“Bạn Trần, căng thẳng cái gì, lẽ nào đem bán ?”
Trần Ngộ về phía : “Không căng thẳng.”
Giang Tùy trêu: “Vậy là mọc gai m.ô.n.g ?”
Vừa dứt lời liền nhận rong lời của thô tục.
Bên cạnh hội em mà là một cô gái, là cô gái nhỏ, cô gái nhỏ xinh , cô gái nhỏ xinh lạnh băng.
Chỉ cần cẩn thận sẽ đ.â.m hố băng luôn.
Cái từ như “Mông” đối với con gái giống như là lời tán tỉnh .
Không , một tùy tiện.
Giang Tùy mất tự nhiên ho khan hai tiếng: “Cậu……”
Phía đối diện xe tới, ánh đèn chiếu qua mặt của cô gái hiện lên vẻ tái nhợt kỳ lạ.
Hô hấp của dừng trong nháy mắt: “Cậu say xe?”
Trần Ngộ ngẩn : “Say xe? say xe.”
Giang Tùy chằm chằm ánh sáng sườn mặt cô bóng tối che mất:
“Không say xe thì dáng vẻ của cứ như Lâm Đại Ngọc thế?”
“……” Trần Ngộ : “ ói máu.”
“Không khác mấy.”
Giang Tùy “Chậc” một tiếng: “Say xe thì say xe, nó gì mất mặt , cớ gì luống cuống .”
Trần Ngộ tức giận: “Thật sự say xe, bụng ……”
Không tiếp nữa.
Giọng điệu của Giang Tùy còn kém hơn cô, điển hình thái độ cứng rắn: “Bụng ? Có ?”
Trần Ngộ lạnh: “ .”
Giang Tùy: “……”
“Đệch.” Anh kiên nhẫn hỏi: “Bụng rốt cuộc ? “
Trần Ngộ cực kỳ khó chịu, đấu võ mồm với bèn nhắm hai mắt : “Thì là thoải mái đó.”
Ánh mắt Giang Tùy quét qua bụng cô, đột nhiên trong đầu nảy một suy đoán như điểm huyệt trong nháy mắt, nhúc nhích nổi.
Vài giây , vết đỏ lan từ mặt đến cổ.
Khi đó thấy cô từ WC , sắc mặt kém, còn tưởng cô ăn xiên nướng đến mức tiêu hóa nên tiêu chảy.
Liền nhất thời xúc động mà đề nghị đưa cô về.
Sau khi đầu óc bình tĩnh trở , cảm thấy cũng gì đáng ngại.
Dù hôm nay việc một , thêm một nữa cho thành một đôi luôn.
Hiện tại mới nhớ tới là con gái với bụng thoải mái thì hai điều kết hợp chỉ thể là……
Đệch.
Thiệt là…… Đệch.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.