Giang Tùy mắng xong, thu cảm xúc mất tự nhiên và chút xíu thẹn quá thành giận, giả vờ việc gì hỏi: “Có nhà chỉ một cái điện thoại, máy con đúng ?”
Trần Ngộ cũng vờ như chuyện gì trả lời: “Ừhm.”
Giang Tùy cảm thấy hài lòng về việc cô gái thể theo kịp tiết tấu của chứ nhắc chuyện cũ, lải nhải dài dòng: “Vậy bố hỏi?”
“Hỏi .”
“Cậu như nào?”
Giang Tùy thấy thở ngừng một chút của cô gái, nụ ý hiện lên bên miệng: “Để đoán nhé. Bạn Trần, dối ?”
Giọng của Trần Ngộ phập phồng tí nào, đang hoảng loạn lộ sơ hở nào: “Trước đó khi Thu Thu gọi đến thì , bà thấy cùng một máy thì cho rằng vẫn là Thu Thu.”
Giang Tùy thấy hứng thú: “Nếu phát hiện là của Thu Thu thì sẽ thế nào?”
Trần Ngộ cửa phòng: “Không con trai gọi đến nhà .”
Giang Tùy đùa giỡn : “Bạn Trần, quan hệ với khác giới của tệ thế cơ ?”
“ .”
Trần Ngộ bâng quơ: “Nếu con trai gọi đến nhà mà để bố thì họ sẽ gọi điều tra hộ khẩu. Gọi hai trở lên thì sẽ trực tiếp tới tận nhà.”
Giang Tùy: “……” Đệch.
Trần Ngộ mơ hồ thấy gì đó, trong mắt nét kỳ lạ: “Cậu đang ăn bánh quy ?”
Giang Tùy nhai cồm cộp, trả lời bằng giọng mũi mơ hồ: “Ờm.”
Trần Ngộ nên : “Bữa sáng ăn, chỉ lo gọi điện thoại?”
“Không thế thì .” Giang Tùy ăn cả một miếng bánh quy, thở dài u sầu:
“Chứng ám ảnh cưỡng chế hại c.h.ế.t đó.”
Trần Ngộ: “……”
–
Giang Tùy ăn hết cả hộp bánh quy cà chua của em gái, nghẹn đến mức cuống lên.
Má nó, một bàn đầy các món ăn tinh xảo cầu kỳ, món Trung món Tây kết hợp, ăn món gì cũng . Thế mà ở đây gặm bánh quy đến mức cổ họng khô khốc khó chịu, rốt cuộc là gì đây.
Lần cho con nhóc Thu Thu mua vị cà chua nữa, ăn mà nóng hết cả ruột.
Giang Tùy cảm thấy đến lúc nên gác máy . Nói chuyện thì nên dài quá, dài quá thì lắm, mà miệng nhảy một câu.
“Lúc đó đang chuyện điện thoại với em gái , đột nhiên đổi thành , còn đến bài thi hôm qua. Vậy ngạc nhiên, tò mò em gái tìm hả?”
“Không nghĩ nhiều như thế.”
“Bạn Trần, nhưng ảo giác…… giữa hai chúng cách thế hệ.”
“Không .”
“Không ?”
“Không ảo giác.”
Sắc mặt Giang Tùy lập tức tối sầm . Thế còn gọi con khỉ, cúp máy cho .
Kết quả má nó chủ đề thì tự tìm cái để .
“Nói tiếp việc lúc nãy, thành tích của như , học Mỹ thuật gì?”
Trần Ngộ hiểu nội tâm Giang Tùy cho lắm, cô đồng tình quan điểm của : “Thành tích thì thể học ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-22.html.]
Giang Tùy , khóe miệng khắc nghiệt căng : “Học Mỹ thuật đa là do các môn văn hóa lắm nhưng đại học, bởi mới chọn con đường đó để cược một phen. Cậu vốn dĩ thể lên đại học, cần gì điều thừa thãi.”
Trần Ngộ lời ít ý nhiều: “Thích.”
Giang Tùy thời gian trò chuyện máy bàn, câu trả lời của cô, ngẩn một lúc: “Thành tích môn văn hóa cao mà, lãng phí quá.”
“Không lãng phí.” Trần Ngộ : “Học viện Mỹ thuật yêu cầu.”
Giang Tùy thấp giọng một tiếng: “Còn Học viện Mỹ thuật cơ , chí khí đấy, bạn Trần.”
Trần Ngộ tiếp lời , hỏi câu khác: “Vậy vẽ tranh là vì điều gì?”
Nhất thời hứng thú, hoặc là một vấn đề sớm gác đầu.
Giang Tùy một tay đặt lên đầu, nở nụ kiêu ngạo thản nhiên: “Cậu quản ông đây ?”
Trần Ngộ cảm thấy hình như chạm đến vấn đề riêng tư: “Coi như hỏi.”
“Hỏi cũng hỏi , mà coi như hỏi ? Nói buồn thật.” Giọng của Giang Tùy như đang đùa giỡn mèo con: “Hỏi một nữa, sẽ cho .”
Trần Ngộ theo: “Không hỏi.”
Giang Tùy đang thì rơi thế tiến thoái lưỡng nan, gân xanh thái dương nhảy thình thịch, Bé Tóc Vàng đúng là Bé Tóc Vàng, bài theo lẽ thường.
–
Trong một lúc, hai đầu điện thoại đều ai chuyện, lạ lùng là bầu khí cũng ngượng ngùng chút nào.
Trải nghiệm mới lạ, từ tới nay từng . Ngón tay Giang Tùy đè lên huyệt thái dương gõ gõ, một cái tay khác đang gác bàn cầm lấy Transformers: “Bạn Trần, học Xã hội là Tự nhiên?”
Trần Ngộ: “Tự nhiên.”
Giang Tùy khẽ chậc một tiếng: “Cậu hỏi học cái nào ?”
“Cậu học Xã hội.” Trần Ngộ : “ ”
Lực tay của Giang Tùy mất khống chế, bẻ rớt một chân máy. Anh vô thức lưỡi chạm răng : “Cậu lén hỏi thăm về bạn Trần?”
Trần Ngộ nhanh chậm giải thích: “Đi wc thì thôi.”
Giang Tùy: “……”
“Vậy trí nhớ của cũng tệ.” Anh bẻ rớt một chân khác của máy.
“Các bàn luận về lúc ở phòng vẽ tranh, nhiều thì tự nhiên sẽ nhớ thôi.”
Trần Ngộ thấy khó chịu. Đứng lâu như thế nên eo đau như sắp gãy cả , cô một cách mệt mỏi: “Không nữa, ăn sáng đây, gác máy .”
Giang Tùy gác máy mà tự nhiên ném một câu: “Biết , gác máy .”
Trần Ngộ: “Hả?”
“ ,” Giang Tùy để máy tàn tật sang một bên, nhíu mày mất kiên nhẫn: “ bảo gác máy .”
Động tác đ.ấ.m eo của Trần Ngộ khựng : “Vì ?”
“Tất nhiên là vì……”
Đột nhiên Giang Tùy ngẩn , đúng nhỉ, đệch, vì ? Sao thế nhỉ?
Điên .
Giang Tùy bỏ ống xuống. Lúc sắp đặt điện thoại bàn thì tay như ai đè đặt xuống , kẹt ở chỗ đó.
Trong lòng bốc lên ngọn lửa khó hiểu, nhấc ống để bên tai, gào lên với đầu bên .
“Gác máy , gác mà còn gì ? Đợi đến ngày lành tháng ?”