KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 28
Cập nhật lúc: 2024-12-13 08:40:01
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi cúp máy, Phan Lâm Lâm lắc điện thoại, : “Trần Ngộ, Lưu Kha, nhé.”
Lưu Kha thấy Phan Lâm Lâm cầm điện thoại như nâng bảo bối, xem điện thoại, suýt chút nữa tông cửa thì nhịn lộ vẻ mặt khinh thường.
“A Ngộ, cô lấy điện thoại ?”
Trần Ngộ đang suy nghĩ bài do ai hát: “Tớ .”
“Đó là hãng Redmi.” Lưu Kha : “Lần bố tớ mua một chiếc điện thoại di động, tớ cũng cùng, nếu tớ nhớ lầm thì chiếc điện thoại di động đó giá tám trăm tệ.”
Trần Ngộ hít sâu một .
Đủ học phí của hai đợt tập huấn .
Lưu Kha nhấp một ngụm : “Chiếc Nokia bố tớ dùng còn đến ba trăm tệ.”
Trần Ngộ bóp nhẹ lên ngón tay , bố cô còn điện thoại di động.
Nhắm trúng một chiếc, mua mãi nhưng vẫn mua, cảm thấy vẫn đến mức mua , cứ đợi .
Có khi sẽ giảm giá.
Cho dù tiết kiệm vài tệ, vài chục tệ thì cũng như là lời một ít.
“Thôi bỏ , chẳng liên quan gì đến chúng cả.”
Thấy đĩa cơm bưng , Lưu Kha tách đôi đũa dùng một đưa cho cô: “Đều là trưởng thành cả , chịu trách nhiệm cho hành động của .”
Trần Ngộ gì đó, nhưng cô gì mới , nên đành im lặng.
Tối hôm đó, đường về nhà, Trần Ngộ ngang qua một tiệm net, một hồi do dự, cô dừng xe , định tìm một ít tài liệu về vẽ phác hoạ.
Không ngờ gặp Phan Lâm Lâm.
–
Lúc gần mười giờ rưỡi, đêm muộn .
Trần Ngộ bước tiệm net thì giẫm một mẩu vụn bánh mì nhỏ, cô đang tìm một nơi để chà nó .
Một giọng trong trẻo vang lên từ phía quầy thu ngân: “Người , bao đêm ?”
Trần Ngộ sang, là một bạn nam trạc tuổi cô đang bò bàn, đeo tai màu đỏ lớn cổ, gương mặt tươi , vẫy tay chào cô.
Cậu một cái răng nanh nhỏ, nở nụ rạng rỡ khiến khác cảm thấy cảm tình, sẽ vô thức thả lỏng .
Trần Ngộ bước về phía đó.
Một tấm bảng treo ở quầy thu ngân, ghi giá bao đêm cùng với một dòng chữ màu đỏ đậm “5 tệ”.
Nam sinh nếu bây giờ bao đêm sẽ giảm 1 tệ.
Thật là hời.
Trần Ngộ : “ bao đêm, chỉ một tiếng.”
“Được .” Nam sinh tỏ vô cùng thất vọng: “Đưa chứng minh của cho .”
Trần Ngộ đưa cho .
Cậu cầm thử, ồ, ảnh chứng minh mà cũng như , cố ý đăng ký chậm , tán gẫu.
“Người , học ở trường nào ?”
Cô trả lời, hỏi: “Giờ tự học buổi tối muộn như ?”
“Cậu sống ở ……” Cậu : “À, chứng minh của ghi, cách
đây chẳng gần cũng chẳng xa, một về sợ ?”
Ánh mắt Trần Ngộ lạnh lùng nhíu mày.
Nam sinh chạm đinh, đành chịu thua: “Người , máy ở bên ngoài phòng cấm hút thuốc, là phòng riêng nhỏ tầng hai.”
Trần Ngộ suy nghĩ một lúc, : “Máy bên ngoài .”
Nam sinh thu tiền cọc trả chứng minh thư : “Được , nếu thêm giờ thì cứ gọi .”
Tay Trần Ngộ cầm thẻ lên mạng, xoay xung quanh.
Hết chiếc máy tính đến chiếc máy tính khác, khói xám kết bè kết phái diễu võ dương oai giữa trung.
Mùi nồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-28.html.]
Tuy nhiên, đây là một trong những khu môi trường nhất ở Thành phố C , một căn phòng lớn với nhiều thiết .
Trần Ngộ tùy ý đến một dãy, ngang qua hai hàng máy tính, ngay lúc cô thấy Phan Lâm Lâm.
Cô ghế, lưng về phía cô, đến mức ngả nghiêng ngả ngửa.
Trần Ngộ màn hình máy tính của Phan Lâm Lâm, đang chiếu một chương trình tạp kỹ, họ đều là những trai xinh gái , đang cùng chơi game và nhảy múa.
Phan Lâm Lâm như điên.
Tối nay Trần Ngộ thấy Phan Lâm Lâm ở phòng vẽ, tình cờ gặp ở đây, cũng tính chào hỏi.
Cô tìm một chỗ xuống, khởi động máy nhập mật khẩu tài khoản.
–
Trên tầng hai.
Trương Kim Nguyên một phòng riêng: “Lúc nãy một đến đây.”
Thứ duy nhất đáp là âm thanh của bàn phím, tiếng gõ vang, ‘Cạch, cạch, cạch’ liên tục ngừng.
Tốc độ nhanh đến nỗi sắp phát nổ.
“Thực sự là một cô gái xinh xắn, đảm bảo đấy, khí chất tuyệt vời.”
Trương Kim Nguyên sờ sờ cằm, như tổng giám đốc đang suy tính chuyện kinh doanh mấy chục tỷ, trầm tư : “Anh em, hãy tư vấn giúp , theo đuổi.”
“Đợi một lát, đợi một lát.”
Vương Nhất Phàm đang điên cuồng g.i.ế.c một tên đạo sĩ, thao tác điêu luyện như bay: “Bây giờ đừng gái , cho dù là tiên nữ cũng đấy mà đợi.”
Căn phòng riêng tối om, chỉ ánh sáng phát từ màn hình máy tính, chẳng khác gì nhà ma.
Trương Kim Nguyên bật đèn, lục đống đồ ăn thức uống bàn, lấy một túi khoai tây chiên và xé : “Có má lúm đồng tiền mà thích.”
“Lúm đồng tiền?”
Hai mắt Vương Nhất Phàm sáng lên: “Đệch.”
Cậu vỗ vai hai bên cạnh, kéo tai hét lên: “Anh Tùy, Tam Tư, xem Lúm Đồng Tiền Nhỏ đây.”
Vẻ mặt Tạ Tam Tư khó ở: “ Phong Thuận, thôi hả?”
“Đêm khuya thế , và Tùy cất công từ phòng vẽ chạy đến đây giúp xử lý đám ngu ngốc trong hội, thì xem Lúm Đồng Tiền gì đó ?”
Vương Nhất Phàm : “Một .”
‘Người thể quan trọng hơn chơi game ? Là ……”
Tạ Tam Tư dừng : “Người ?”
Trương Kim Nguyên và Vương Nhất Phàm cùng gật đầu.
Tạ Tam Tư phấn khích xoa tay: “Anh Tùy, đấy, là chúng ……”
Giang Tùy cầm lấy một cái bánh quy dài, bày vẻ mặt c.h.ế.t mắng:
“Cút.”
“Vậy thì em cùng họ xem một chút.” Tạ Tam Tư nghĩ nhiều, lập tức bỏ .
“Kim Nguyên, là như thế nào?”
“Rất gầy, vẻ nhỏ nhắn, mái tóc dài qua vai, đôi mắt hạnh, lông mi dài, cằm nhọn, da trắng như sữa.”
“Lúm đồng tiền thì ? Ngọt ngào ?”
“Không ngọt, chỉ một bên, khá lạnh lùng, nhưng thú vị, thật đấy, đến giờ con nai nhỏ trong lòng vẫn ……”
Trương Kim Nguyên còn kịp miêu tả xong cảm giác động lòng của thì Giang Tùy đột nhiên : “Ở ?”
“Hả?” Trương Kim Nguyên kinh ngạc.
Giang Tùy đạp một cái: “Mẹ nó, hả con khỉ, hỏi Lúm Đồng Tiền đang ở ?”
Trương Kim Nguyên : “Ở bên .”
Giang Tùy híp mắt: “Có chắc ?”
Trương Kim Nguyên ngẫm nghĩ gật đầu.
Giang Tùy ‘Chép chép’ ăn bánh quy dài, đẩy bàn phím , dậy ngoài.