Trần Ngộ nắm chuột máy tính, ngón trỏ gập đặt con lăn nhẹ nhàng trượt.
Cô lướt trang web, đôi khi dừng tập trung nội dung đó.
Đột nhiên ở bên cạnh.
Trần Ngộ để ý, mắt vẫn dừng màn hình máy tính, ý định một cái gì.
Chỗ là quán net, nhất nên quan tâm chuyện của .
Một bàn tay đưa gần gõ gõ mấy cái bàn phím của cô.
Cô cảm thấy khó chịu, khẽ nhíu mày đầu , ngước mắt lên thì khựng .
Một tay Giang Tùy kéo ghế dựa, khom lưng ghé sát cạnh cô gái chằm chằm cô, hàm banh , gương mặt hiện lên vẻ nghiêm túc: “Cậu tới chỗ gì?”
Hơi giống lớn bắt quả tang con trẻ đang lướt mạng, bất cứ lúc nào cũng thể kéo lên đùi tụt quần xuống mà đánh mông.
Trần Ngộ ngơ đầu , tiếp tục màn hình.
Giang Tùy: “……”
–
Hai giây , một ông lớn chỗ trống bên cạnh Trần Ngộ.
Ông lớn họ Giang gác chân, môi mỏng mím thành một đường thẳng sắc bén, là đang tức giận với ai mà một tầng sương đen bay quanh .
Cả như sắp phát điên lên.
Trần Ngộ ý định lấy hiến cho ma quỷ. Cô đặt bàn phím qua một bên để trống chỗ rút tập giấy nhớ từ trong balo , bấm bút máy nghiêm túc ghé máy tính ghi chú.
Cánh tay của cô túm lấy, Trần Ngộ giãy tiếp. Khi cánh tay túm nữa thì cô đặt bút máy xuống bàn, lạnh lùng mặt .
Giang Tùy nghĩ ngợi: “Để ý ?”
Một khắc khi Trần Ngộ phát cáu lên thì cô chợt ý thức cảnh xung quanh và việc cần . Cô hít sâu một , kìm nén cảm xúc của bản .
“ chỉ lên mạng một tiếng, thứ tìm nhiều lắm. Cậu thể đừng quậy ?”
Giọng dịu dàng pha lẫn một chút dỗ dành.
Giang Tùy sững sờ, buông lỏng bàn tay đang siết chặt cánh tay cô.
Cả cứ tự nhiên lắm, ruột rà như đảo lộn vị trí. Anh dậy gãi đầu về chỗ cũ, nhíu mày lẩm bẩm: “Do để ý đến ông đây .”
Cô gái lập tức bình tĩnh , ừ một tiếng: “Lỗi của .”
Đầu óc Giang Tùy trống rỗng. Anh ngẩn một lúc, họng khô khốc, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi: “Cậu chứ?”
“Có chuyện, bận.” Trần Ngộ máy tính một cái, cúi đầu ngừng ghi chú: “Cậu tự chơi .”
Bây giờ Giang Tùy mới sập bẫy .
Vẻ ……
Vẻ con khỉ, chỉ là giả vờ ngoan hiền mà thôi.
–
Một giây trong quán net cũng là tiền, thời gian trôi còn nhanh hơn bên ngoài.
Trần Ngộ mới xem bao lâu hết mười phút, trong lòng cô phiền muộn, nhanh tay chép một đoạn dài mạng. Đột nhiên cô nảy một ý tưởng, đầu trai, ánh mắt tối sầm.
Giang Tùy đến mức lông mi giật giật: “Nói.”
Trần Ngộ chỉ máy tính: “Cậu cho thế thì cần , sẽ nhanh hơn một chút.”
Giang Tùy chậc lưỡi một cái, Bé Tóc Vàng cũng dám sai bảo cơ .
Ai cho cô mặt mũi ?
Trần Ngộ im lặng một lúc: “Không thì thôi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-29.html.]
Giang Tùy liếc cô gái một cái, thấy cô rũ mi cụp mắt, ngậm miệng một lời. Dáng vẻ nhỏ bé cứ như tủi lớn lắm .
Chút việc thì là gì , là đàn ông, bắt nạt một cô gái gì?
Giang Tùy bất đắc dĩ xoa huyệt thái dương: “Được, giúp .”
Coi như mỗi ngày một việc .
Lông mi Trần Ngộ nhướng lên, im lặng sang.
Giang Tùy đối diện với cô gái, đôi mắt trong vắt sáng ngời của cô. Anh cảm thấy như đang uống rượu, choáng váng, giọng điệu tự chủ mềm : “Cảm động sắp ?”
Dáng vẻ Trần Ngộ khó xử: “Không khả năng lắm, dễ như .”
Cơ mặt Giang Tùy co giật.
Choáng đầu chó má gì.
–
Ở trong góc, ba thiếu niên chồng lên trộm.
Trừ Tạ Tam Tư thì hai còn đều biểu cảm như thấy ma.
Trương Kim Nguyên đau lòng chết: “Trái tim của mới rung động tan vỡ ?”
Hai ngón tay của Vương Nhất Phàm sờ cằm, gõ gõ hai cái: “Là một em, đề nghị ……”
Trương Kim Nguyên vội hỏi: “Sao, còn khả năng ?”
“Không.” Vương Nhất Phàm lắc lắc ngón tay: “ cho rằng trái tim đang loạn nhịp của tan vỡ hẳn luôn.”
Trương Kim Nguyên: “……”
Vương Nhất Phàm nheo đôi mắt cáo : “Tạ Tam Tư, Tùy quan hệ thế nào với Lúm Đồng Tiền Nhỏ?”
“Cùng phòng vẽ tranh, ý của là cùng một phòng vẽ, phòng nhỏ, Tùy sửa tranh cho cô .”
Tạ Tam Tư thôi, vẻ thần bí: “ chỉ thể tiết lộ bằng thôi.”
Vương Nhất Phàm : “Chỉ bằng đó thôi mới đúng.”
Trương Kim Nguyên khinh bỉ: “Là chỉ bấy nhiêu thôi.
Tạ Tam Tư nghĩ ngợi mà phản bác: “Nhảm nhí, còn Tùy đưa cô về nhà nữa cơ!”
Nói xong thì thấy vẻ mặt “Còn thế nữa á” đầy hoài nghi của hai , đôi mắt trợn to như chuông đồng.
Bị lừa .
“Đệch, mấy còn là ?”
Trả lời là hai tiếng hít khí.
“Sao…”
Tạ Tam Tư một từ thì Vương Nhất Phàm xoay mặt sang một hướng, thấy gì đó xong cũng hít một .
Từ chỗ của họ , Tùy một tay khoác lên lưng ghế, một tay đè lên mép bàn, nửa nghiêng về phía mặt cô gái, phóng túng ngang tàng kiểm soát cô tại chỗ .
Hai đang……
“Hôn …… Hôn hôn ! Đệch, tim tan nát, tan nát .”
Trương Kim Nguyên sống còn gì lưu luyến.
Vương Nhất Phàm đưa tay tạo thành hình máy ảnh, miệng lồng tiếng “Tách tách”.
“Không thể nào, thể nào.”
Tạ Tam Tư kiên trì : “Nhất định là do vấn đề góc .” “Không , Tùy mới chỉ là đứa trẻ.” “Mười tám .”
“Mới mười tám.”
“Ở thời cổ, tuổi thể sinh con ở độ tuổi .”
“……”