KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-12-13 00:19:50
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Giang Tùy uy nghiêm đáng sợ đóng sầm cửa về nhà lau giày, đến chiều tối cũng thấy bóng dáng, giống như Trần Ngộ tổn thương nặng.

Phòng vẽ thường ngày tan học lúc mười giờ tối nhưng những ở phòng vẽ một thường vẽ đến nữa đêm.

Trần Ngộ đang chuẩn dọn dẹp nhà vệ sinh chờ đợi Lưu Kha, ngờ Tạ Tam Tư sẽ ở giúp đỡ.

“Là ý của Tùy.”

Tạ Tam Tư chà đế giày lên cây lau nhà: “Lúc trưa em về nhà ăn cơm thì nhận cuộc gọi của , sắp xếp việc cho em.”

“Còn , còn …”

Vẻ mặt Trần Ngộ vô cảm: “Hai cái bánh bao súp.”

Tạ Tam Tư: “Bingo!”

Trần Ngộ lấy cái khăn lau để lau vũng nước ở cạnh gạch men xung quanh bồn rửa.

Tạ Tam Tư lau vài cái lên sàn, hổ lôi kéo quen: “Chị Trần Ngộ.”

Trần Ngộ vốn tưởng rằng là nhỏ tuổi nhất trong phòng vẽ nên cứ gọi là chị cũng , nhưng ngay đó cô : “Tên của chị và Tùy của em hợp, tựa như trời sinh một cặp.”

Luồng khí xung quanh đông cứng .

Trần Ngộ dừng , khóe miệng lạnh lùng : “Cái gì?” 

Da đầu Tạ Tam Tư lập tức căng cứng, khan hai tiếng: “Không gì, gì.”

Trần Ngộ đầu , tiếp tục cọ bồn rửa.

Tạ Tam Tư nuốt nước bọt, thật lạnh lùng, thật hung dữ.

Gần mười một giờ, Tạ Tam Tư đạp xe về nhà, dùng điện thoại bàn trong nhà “Đinh đinh đinh” bấm điện thoại bàn của nhà Giang Tùy.

“Anh Tùy.”

Sau khi cuộc gọi kết nối, Tạ Tam Tư hỏi: “Là Tùy ?”

Giang Tùy đang tiểu thuyết, đúng lúc đến phần đặc sắc nên mất kiên nhẫn : “Có gì mau.”

Tạ Tam Tư than thở: “Hình như em ở mặt Trần Ngộ những lời nên .”

Giang Tùy chút hứng thú: “Cậu cái gì?”

Tạ Tam Tư khai báo đầu đuôi gốc ngọn: “Em tên của hai hợp, trời sinh một cặp.”

Sự hứng thú của Giang Tùy lặng lẽ tăng cao: “Phản ứng của thế nào?” Tạ Tam Tư nhớ : “Rất đáng sợ.”

“Giống như đánh em .”

Giang Tùy: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-3.html.]

Tạ Tam Tư tự tiếp: “Em cảm thấy một chút ghét bỏ.” 

Giang Tùy thoáng sửng sốt, đó thẳng dậy thì sợi dây điện thoại trong tay hành động giật mạnh một cái, chiếc điện thoại bàn tủ đầu giường kéo xuống lơ lửng trung.

Đệch, Bé Tóc Vàng coi thường ông đây? Gan lớn nhỉ.

Sau đó Giang Tùy mới nhận chút ngốc nghếch, sắc mặt tái xanh, ầ ố

tuỳ tiện ném điện thoại bàn lên tủ đầu giường, tháo rối sợi dây điện thoại đang xoắn , giọng điệu tệ: “Được , cúp .”

“Đợi một chút!”

Tạ Tam Tư khà khà: “Anh Tùy, thật sự ý với Trần Ngộ ?”

“Bình thường thì đều để ý đến những theo đuổi , nhưng đây là đầu tiên em thấy quan tâm tới một cô gái. Vừa tìm cô xin đồ ăn bảo cô mang đồ ăn sáng cho , bình thường, quá bình thường.”

Tạ Tam Tư say sưa tám chuyện: “Anh cũng thấy bản chất qua cái tên , cảm thấy rằng cô là nhân duyên trời định cho hả?”

Giang Tùy nhăn mặt.

Cái mớ lộn xộn gì đây, ông đây chỉ ăn bánh bao súp thôi mà. –

Trần Ngộ luyện tập nét đến ba giờ sáng, khẽ híp mắt dậy. Bầu trời đầy sương mù.

Cầu thang sắt lộ thiên dẫn từ tầng một lên tầng hai thật lạnh lẽo.

Trần Ngộ nhẹ nhàng bước xuống cầu thang nhưng vẫn ồn đến bố ở trong phòng.

“A Ngộ, con dậy sớm thế?”

“Con ngủ ạ.”

Trong phòng vang lên tiếng sột soạt, Trần cầm lược gỗ , chải tóc hỏi: “Tối qua con ngủ lúc mấy giờ? Sao cảm giác như đến nửa đêm con vẫn còn .” 

Trần Ngộ cầm ấm lấy nước: “Con vẽ nên chỉ thể luyện tập nhiều hơn thôi.”

Mẹ Trần lo lắng cho sức khỏe của con gái: “Con về muộn như , cũng thiếu chút thời gian đó.”

“Tập huấn chỉ ba tháng thôi, tháng Một là bắt đầu xét tuyển cá nhân .” Trần Ngộ tưới nước cho vài chậu lô hội lớn trong sân nhà: “Con học vẽ muộn, nền tảng vững, tranh thủ thời gian thì ạ.”

Mẹ Trần gỡ tóc khỏi lược : “Tiểu Kha vẽ ?”

“Dạ .” Trần Ngộ : “Cậu giỏi nhất trong phòng vẽ đấy ạ.”

Mẹ Trần lập tức từ mái hiên sân: “Vậy nhờ con bé cho con thêm lời khuyên để con khỏi đường vòng.”

“Cuối tuần hai đứa nghỉ, con gọi con bé về nhà , sẽ vài món ngon.”

Trần Ngộ bĩu môi: “Chúng con cuối tuần.”

“……Mẹ quên mất.”

Mẹ Trần thở dài, trẻ con bây giờ để đại học thì cạnh tranh lớn, dù là khối Văn Học, khối Vật Lý Nghệ Thuật thì con đường nào cũng đều dễ dàng.

Loading...