KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 31

Cập nhật lúc: 2024-12-13 13:50:10
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bầu khí ‘Giương cung bạt kiếm’*, mưa gió sắp tới.

(*Giương cung bạt kiếm (tạm dịch): câu gốc 剑拔弩张 (Kiếm bạt nỏ trương) là một thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là tình trạng căng thẳng, sẵn sàng xảy xung đột hoặc cuộc chiến. Thành ngữ dùng để miêu tả tình huống khi mối đe dọa hoặc xung đột gần như đến, và chỉ cần một cái búng tay là thể xảy một cuộc xung đột lớn.)

“Làm gì ? Làm gì ?” Tạ Tam Tư vội vội vàng vàng xông tới, phía còn Vương Nhất Phàm và Trương Kim Nguyên.

Ba bọn họ bên cạnh Giang Tùy, phe phái rõ ràng.

Trần Ngộ đưa mắt ba thiếu niên, Tạ Tam Tư thấp hơn, còn hai quen đều cao 1m8, tràn ngập cảm giác vận động, thoạt yếu ớt. Cô thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Giang Tùy suy nghĩ của cô, nhíu mày, cúi áp sát bên tai cô: “ .”

“Rụt rè chút.”

Khi chuyện thở ấm áp tỏa , như như mà lướt qua lông tơ tai cô: “Đừng cứ thấy con trai là chằm chằm.”

Trần Ngộ mím môi: “Thần kinh.”

Giang Tùy còn rời khỏi cô, rõ từng chữ một, lập tức xụ mặt:

“Còn cãi nữa?”

Trần Ngộ đột ngột mặt về phía .

Giang Tùy đang khom lưng lập tức trở nên cứng đờ, mắt trừng to.

Chàng trai giống như trúng tà , cả nhúc nhích, tròng mắt cũng chuyển động, giống như mất hồn.

Trần Ngộ mượn cách thể nhỏ , nhỏ giọng hỏi: “Cậu dự định thế nào?”

Chàng trai phản ứng, cô ho một tiếng.

Dưới mí mắt của Giang Tùy, cô gái nhíu mày, đôi mắt nửa khép hờ, gương mặt sạch sẽ thanh tú lộ chút nghiêm túc. Anh một hồi mới di chuyển tầm mắt: “Cái gì?”

Trần Ngộ kiên nhẫn : “Những đó sẽ chỉ chào hỏi một tiếng là xong việc .”

Giang Tùy đáp bằng giọng mũi thiếu tập trung: “Ừm.”

Trần Ngộ đè nén âm lượng: “Gọi cảnh sát ?”

Giang Tùy tập trung, cà lơ phất phơ: “Hả?”

Trần Ngộ: “……”

Thôi, mấy thứ với tên ngốc gì.

Trần Ngộ chuyển mạch suy nghĩ, hiện tại tình huống dễ mất khống chế, cho nên chuyện nên vẫn . Cô điều chỉnh cảm xúc của thật nữa, nhỏ giọng gọi: “Giang Tùy.”

Giang Tùy rũ mắt xuống, chút để ý mà qua.

Cùng một cái tên, nhưng gọi khác thì cảm giác con nó còn giống .

Mỗi Bé Tóc Vàng gọi đều thể khiến nâng cao tinh thần, như là cọng lông chim nhỏ lạnh lẽo trêu chọc một chút .

Lạ lùng.

Trần Ngộ vuốt vuốt lọn tóc ngang vai, trong lòng đang sắp xếp từ ngữ.

Ngắn gọn chút, hiền hòa chút.

Ánh mắt của Giang Tùy nhẹ nhàng liếc qua, cũng Bé Tóc Vàng tóc màu vàng nền mà lỗ tai lộ của cô vẻ vô cùng trắng.

Hả? Xỏ lỗ tai từ lúc nào?

Anh yên lặng mà tập trung , phát hiện .

Hình như là cái mụn vỡ, kết vảy để một điểm nhỏ màu đen.

“……”

Trần Ngộ suy nghĩ kỹ nên lập tức mở miệng, giọng điệu cố gắng bình tĩnh chậm rãi nhất, mang theo một chút vỗ về: “Có thể động thủ thì đừng động thủ.”

Giang Tùy nhướng mắt lên: “Làm ?”

Trần Ngộ bình tĩnh : “Bọn họ thể thông qua Phan Lâm Lâm ngóng về chúng .”

Giang Tùy nhạo, đầu lưỡi vô thức nhẹ nhàng l.i.ế.m môi, dáng vẻ chẳng thèm quan tâm kiêu ngạo và tùy ý: “Vậy thì thế nào?”

Xung quanh nhiều . Trần Ngộ nhắm mắt , bình tĩnh.

Việc nhỏ mà nhẫn nhịn, thì……

Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng tức giận của trai: “Mấy túi đồ ăn vặt cái bàn bỏ túi mang về .”

Thật đột ngột, câu khớp với câu .

Trần Ngộ: “……” Ai quan tâm đồ ăn vặt.

Giang Tùy suy nghĩ từ trong ánh mắt của cô, dùng ánh mắt ép hỏi, cất ?

Trần Ngộ ánh mắt của , giống như đang một đứa trẻ lì lợm la lối lóc: “ cất.”

“Nói xong ?”.

Ai ngờ trai đột ngột khom lưng cúi đầu gần.

Trần Ngộ ngửa phía , eo chạm ghế dựa, nhưng vẫn còn tiến về phía cô. Ngay lúc cô định vương tay đẩy thì thấy môi mỏng của hé mở, lười biếng mà phun hai chữ.

“Hơn nữa.”

Trần Ngộ thấy tiếng vỡ nát của lý trí.

“Bình tĩnh chứ bạn Trần, nhiều mà, đừng để mất mặt.” Giang Tùy vô cùng phúc hậu và vô hại.

Trần Ngộ nghiêng đầu qua một bên, dùng sức hít sâu một .

Những khác Trần Ngộ và Giang Tùy gì, chỉ thấy hành động của bọn họ thật mập mờ và cũng thật mật.

Đối với cảnh tượng , bọn họ những phản ứng khác .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-31.html.]

Tên kiểu tóc Perm cảm thấy bản coi thường, nhưng thành một đại ca thì thể dễ dàng dậm chân, cần bình tĩnh.

Các em nuốt cơn giận , bắt đầu ồn ào mắng nhiếc.

Tạ Tam Tư một chiêu vô cùng đê tiện, đó chính là nhại lời của , bắt đầu dùng chiêu .

Người mắng cái gì, nhại đáp trả, đáp trả bộ.

Tên kiểu tóc Perm và các em tung hoành khắp ngõ nhỏ phố lớn một thời gian dài , gặp qua nhiều việc đời, nhưng cả đám vẫn chọc cho tức đến hộc máu.

Chưa từng gặp ai hổ như .

Tiếng ồn ào dần lớn hơn, mang theo lửa giận của thanh niên. Người hóng chuyện xung quanh lầu một đều sang đây, ai cũng chuồn , bọn họ đều bình tĩnh, hai đám phát sinh xung đột khả năng động tay ở tiệm nét.

Ở đây đều là máy tính, diện tích cũng lớn, cách nào phát huy.

Vài giây suy nghĩ của bọn họ cũng chứng minh.

Giang Tùy hươ lên: “Đi ngoài .”

Dứt lời cầm lấy hộp nhựa bàn, lắc lắc vài cái, qua rút lấy một cái bánh quy bỏ miệng, vài bước lướt qua mặt đám , gật đầu với đám còn choáng váng yên tại chỗ.

“Đi thôi.”

Hai đám rời , tiệm net ồn ào một chút khôi phục như bình thường.

Trần Ngộ nhanh chóng tắt máy tính, cất đồ ăn vặt xách balo bên ngoài.

lơ những ánh mắt vô nghĩa .

“Này, Trần Ngộ, Trần Ngộ, bây giờ về ngay , đợi……”

Phan Lâm Lâm đuổi theo, phát hiện Trần Ngộ bóng cây bên trái cánh cửa. Bước chân của cô chậm , cuối cùng ngừng hẳn.

Trần Ngộ và Giang Tùy thế mà là một đôi.

Việc chắc hẳn Lưu Kha cũng .

Phan Lâm Lâm vô cùng kinh ngạc, phòng vẽ tranh đa đều là nữ, mà đề tài luôn liên quan đến Giang Tùy, nhiều ý với , nhưng mấy ai hành động gì.

Bởi vì theo đuổi .

Anh cao trai, giàu , trai điều kiện như , tự tin thì căn bản dám theo đuổi.

Phan Lâm Lâm tâm trạng phức tạp. Thường ngày Giang Tùy đùa với con gái, cảm giác xa cách mạnh mẽ, thể gần .

Không ngờ Trần Ngộ thể theo đuổi Giang Tùy, thật lợi hại.

Cũng thế nào mà theo đuổi .

Trong bóng tối chợt truyền đến câu hỏi: “Cậu đang suy nghĩ gì ?”

Lúc Phan Lâm Lâm ngẩng đầu lên, mặt lập tức nở một nụ : “Không, , nghĩ gì cả.”

Ánh mắt của Trần Ngộ xuyên thủng ánh sáng âm u, như biến thành thực chất mà ghim Phan Lâm Lâm.

Cùng trường, cùng phòng vẽ tranh, chỗ gần .

Giờ phút , bầu khí chợt tỏa sự lạnh lẽo mà nay từng .

Nụ của Phan Lâm Lâm cứng đờ gương mặt, cô cố gắng rộ thêm nữa: “Trần Ngộ, yên tâm, sẽ cho khác , sẽ cho ai cả.”

“Không .”

Phan Lâm Lâm vội vàng sửa lời: “Tối hôm nay đến Bạch Mã.”

Trần Ngộ chuyện.

thật sự sẽ , Trần Ngộ, nghĩ xem, bạn trai là Giang Tùy đó, dám chuyện của ? Có cho mượn lá gan thì cũng dám, chán sống ?”

Phan Lâm Lâm run rẩy , vô cùng lo lắng hoảng sợ.

Trần Ngộ nhíu chặt lông mày: “ và Giang Tùy đang yêu đương.”

Phan Lâm Lâm gượng vài tiếng: “Trần Ngộ, đến lúc còn như , xem khác đều là kẻ ngốc .”

Gương mặt Trần Ngộ chút cảm xúc nào.

Phan Lâm Lâm cô một hồi lâu, qua một chút: “Anh ba là vợ của Giang Tùy.”

Trần Ngộ vài ba câu kể về chuyện ngày hôm đó.

Phan Lâm Lâm buột miệng thốt : “Anh Ba như .”

“Trọng điểm của sai .” Trần Ngộ .

Sắc mặt của Phan Lâm Lâm chợt đổi, giọng điệu chút cứng ngắc hỏi:

bao đêm nữa.”

đây, gì thì .”

Dáng vẻ ‘Người chung đường thể hợp tác’.

Trần Ngộ im lặng.

Phan Lâm Lâm chạy xuống bậc thang, đầu một câu: “Người như Giang Tùy chỉ tuỳ tiện chơi đùa chút thôi, , tự cẩn thận một chút.”

tin lời của Trần Ngộ, thật thật giả giả quan tâm một câu.

Trần Ngộ cảm thấy buồn , thì cô giải thích chẳng tác dụng gì cả.

Ở ven đường cách đó xa, Phan Lâm Lâm ôm chặt cánh tay hắt xì một tiếng, váy dài trong cơn gió lạnh phất phơ thành vòng cung lạnh lẽo.

Ánh mắt của Trần Ngộ dừng .

Loading...