KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 37

Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:21:38
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng Trần quét dọn phòng của con gái thì thấy bàn mấy gói đồ ăn vặt. Lúc bà cất gọn thì nhận hai gói trong đó tiếng Trung, bộ là những hàng chữ như con kiến.

Hàng nhập khẩu.

Mẹ Trần lơ đãng mà cất ngăn kéo, lơ đãng lái xe đạp điện trong siêu thị lớn nhất thành phố C.

Kết quả thật sự tìm hai gói đồ ăn vặt , giống y như đúc.

Vừa thấy giá của nó còn hơn cả tưởng tượng của bà. Mẹ Trần lên xe đạp điện lái sang hướng khác, lơ đãng lái đến phòng vẽ.

với bố con bé.

Bà chỉ tiện đường thì đến thăm con gái thôi, gì cả.

Lúc Trần ở sảnh lớn của phòng vẽ, chuyện câu câu với thầy Triệu nhưng trong đầu vẫn suy nghĩ vẩn vơ.

Giá của hai gói đồ ăn vặt cộng hơn một trăm tệ.

Mỗi ngày con gái đều về nhà ăn bữa sáng và bữa trưa, kể cả buổi tối ăn ở ngoài thì cơ bản cũng chỉ năm tệ, hiếm khi nào vượt qua mười tệ.

Bản chắc chắn là mua nổi.

Cũng thể do Tiểu Kha mua , trong nhà nó cho nhiều tiền như thế để tiêu vặt.

Gần đây gọi điện cho con gái cũng chỉ hai, Tiểu Kha và cô bé .

Không con trai.

Vậy đồ ăn vặt là do ai mua?

Gặp chuyện như nên Trần còn tâm trí mà đến nhà máy , trong lòng cứ thấy yên. Nếu cứ nghĩ ngợi lung tung như thì cẩn thận thể máy móc nghiến tay chừng.

Nếu chạy ngay đến phòng vẽ thì cái gì cũng thấy thoải mái.

“Trần Ngộ vẽ tranh nghiêm túc.” Triệu Thành Phong đúng tình hình thực tế.

“À đúng đúng, con bé cái gì cũng nghiêm túc, hoặc là hoặc là thật .”

Mẹ Trần thở dài: “Thành tích của con bé để đại học thì vấn đề gì, giáo viên ở trường học quá tán thành chuyện con bé học Mỹ Thuật. Họ cảm thấy con bé nên tập trung ôn thi ở trường, cố gắng là thể trường trọng điểm .”

“Trẻ con suy nghĩ của riêng chúng, nếu thích vẽ tranh và theo con đường thì lớn như chúng cũng thể phản đối. Thầy ?”

Triệu Thành Phong học sinh một cái: “Rất hiếm để một trái tim nhiệt tình yêu thương như .”

Mẹ Trần gật đầu đồng ý: “ đúng , mấu chốt vẫn là thật lòng yêu thích, như thế mới bỏ công sức .”

Trần Ngộ ở một bên phông nền.

Một một tò mò ngó đầu khỏi phòng vẽ, giả vờ bên cửa sổ về phía xa để giảm mỏi mắt, hoặc là nghiên cứu công cụ vẽ vật thực.

còn cầm theo ly nước tưới cho cây hổ bên cạnh cửa sổ.

Người tưới tưới, cái cây sắp sửa úng luôn.

Tạ Tam Tư lễ phép mà hét lên, tìm kiếm cảm giác tồn tại. Cậu ngoài quan sát một lúc thì phát hiện gì đó là lạ, thấy Tùy sắp qua thì lập tức xông tới cản .

“Anh Tùy, đúng lắm.” Giang Tùy nhướng mày: “Sao?”

Tạ Tam Tư cúi : “Anh để ý một tí.”

Tầm của Giang Tùy quét về phía sảnh lớn. Người phụ nữ trung niên mặt thầy Triệu mặc quần áo mộc mạc, gọn gàng.

Màu tóc nghiêng về màu vàng.

Giang Tùy chậc một tiếng, hóa tóc vàng của Bé Tóc Vàng là di truyền .

di truyền mặt mũi cho lắm, hiền từ như mà cả ngày treo lên gương mặt bình thản, lạnh như băng.

Anh dời tầm mắt đến cô gái, vô thức khoanh vùng trong phạm vi tầm mắt của .

Cô gái khoanh tay , cụp mắt, khuôn mặt trái xoan nhỏ biểu cảm gì.

Không cô suy nghĩ gì mà ấn đường vẫn cứ nhíu .

Dáng vẻ còn vẻ khá trầm tư.

“Anh Tùy, để ý thấy ?”

Giang Tùy thu suy nghĩ: “Để ý cái gì?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-37.html.]

Tạ Tam Tư: “……”

Em Tùy, chúng thể đừng ngẩn trắng trợn ?

Tốt gì cũng là trai, kiềm chế chút chứ.

Tạ Tam Tư quan sát của : “Chỉ cần nam sinh xuất hiện, của Trần Ngộ sẽ sang, ánh mắt cứ vèo vèo như tia X quang .”

“Nếu là nữ sinh thì quan tâm lắm, chú ý.” Cậu động tác cầm tẩu thuốc, hóa thành Holmes: “Ở đây manh mối.”

“Em nghi ngờ là của cô ……”

Tiêu chuẩn của việc kể chuyện trinh thám: “Tới để tóm trong diện tình nghi.”

Giang Tùy thấy cô gái giả vờ bé ngoan chuyện với thầy Triệu, nó giả vờ cũng giống thật. Lúc cong môi thì lúm đồng tiền dường như cũng ngọt ngào hơn.

Anh lơ đãng: “Người tình nghi cái gì?”

“Mọi đa đều là bạn cùng trang lứa, lớp mười hai. Giai đoạn thì lớn của nhà sẽ thảo luận đề tài nghìn năm đổi là gì nào?”

Tạ Tam Tư tự hỏi tự trả lời: “Yêu sớm .”

Dây thần kinh nào đó của Giang Tùy nhúc nhích.

Tạ Tam Tư trầm ngâm : “Anh Tùy, em đề nghị đừng ngoài.”

Giang Tùy liếc xéo một cái: “Ông đây thể gặp ?”

“Bình tĩnh chút Tùy, bình tĩnh.”

Tạ Tam Tư nhanh nhảu khuyên can: “Bầu khí ở sảnh lớn kỳ lạ như , bây giờ thời cơ nhất để lên sân khấu .”

Giang Tùy tỏ rõ ý kiến: “Thế ?”

“Anh nghĩ mà xem, với Trần Ngộ mỗi cũng cứ như bộ phim lồng tiếng. Anh mà thì sẽ vinh quang trở thành đầu bảng tình nghi, trở thành cái đinh trong mắt của Trần Ngộ.”

Tạ Tam Tư hạ giọng: “Nếu Trần Ngộ thích, sẽ trở thành cái khiên chắn đạn cho ? Chúng thể chuyện ngu ngốc như ư? Không thể đúng .”

Giang Tùy cau mày: “Cậu ……”

Đang đột nhiên im bặt.

Cách đó xa, phụ nữ trung niên về một hướng, đột nhiên mắt sáng lên.

Hướng đó là……

Mẹ nó là Lý Dương.

Tạ Tam Tư giữ c.h.ặ.t t.a.y của Giang Tùy: “Bình tĩnh bình tĩnh.”

Giang Tùy hất văng tay , híp mắt xem chuyện gì xảy .

“Lý Dương mới xuất hiện, bầu khí d.a.o động .”

Tạ Tam Tư ở vị trí của tiểu thuyết trinh thám, phân tích liên tục: “Đầu tiên Trần Ngộ chú ý cao độ, đó khủng hoảng, nghi ngờ, đó nữa là chắc lắm, trong mười giây biểu cảm đổi một lượt.”

“Phản ứng rõ ràng là bà nghĩ là tìm thấy đáp án bản , kết quả nhận .”

Cậu sờ cằm: “Kết luận , Trần Ngộ cho rằng Lý Dương phù hợp với điều kiện tình nghi, bỏ qua.”

Sắc mặt Giang Tùy dễ hơn tí nào: “Xì, cái gì mà linh tinh .”

Anh xong thì treo gương mặt như c.h.ế.t về phòng vẽ.

Tâm trạng của Trần bây giờ cứ thấp thỏm.

Con gái ở phòng vẽ thì nhiều, con trai thì ít. Tới bây giờ mới một bé trông vẻ gia cảnh khá giả, thể mua hai gói đồ ăn vặt , mặt mũi trông cũng , nhưng mà .

Dáng vẻ lưu manh, đàng hoàng thì đành, lúc lướt qua con gái, con gái cũng .

Nếu con gái , chắc là thích. nếu con gái thì chắc chắn là thích.

Mẹ Trần chuyện đến mức miệng cũng khô luôn. Trong nhà máy còn bao nhiêu việc, bà nên . Lần thu hoạch gì, khả năng ở trong phòng vẽ tranh.

Việc đồ ăn vặt , Trần cũng định hỏi con gái. Cái gọi là án binh bất động, rút dây động rừng.

Trong TV diễn như thế cả.

Loading...