KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 38

Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:21:40
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Trần quyết định quan sát thêm một thời gian nữa.

Đợi thầy Triệu , Trần hỏi con gái: “A Ngộ, con đủ tiền ?”

Trần Ngộ gật đầu: “Đủ ạ.”

Mẹ Trần nhẹ nhàng : “Lúc vẽ thì một cái mất hơn nửa ngày, nên mua chút đồ ăn vặt chứ nhỉ.”

Nói xong, bà lấy một ít tiền lẻ trong túi , cầm một tờ mười tệ đưa cho Trần Ngộ.

Trần Ngộ nhận, ánh mắt tràn đầy vẻ dò xét nghi ngờ: “Mẹ, thế?”

Mẹ Trần cả kinh, con gái cảnh giác thế cơ ? Bà “Ôi” một tiếng: “Lúc chuyện phiếm trong nhà máy thì bây giờ thời đại đổi, vật giá cũng đổi, các con ở tuổi thì ít nhất mười tệ tám tệ tiền tiêu vặt mỗi ngày.”

“Mẹ mới nghĩ là con ít quá, đủ dùng. Con con ngày thường gì cả, đúng là, ôi.”

“Không là vì con đủ .” Khóe môi Trần Ngộ giật giật: “Không đủ thì con sẽ . Con đáng thương cũng khổ sở gì, càng lạc lõng tự ti. Mẹ, đừng tưởng tượng lung tung.”

Khóe môi Trần cũng giật: “Thật sự đủ ?”

Trần Ngộ: “Vâng.”

Mẹ Trần cất tiền , thở dài một tiếng tràn đầy sự phức tạp và vui mừng.

Thường con gái nuôi trong sự giàu để bồi dưỡng khí chất, nhưng nhà của bọn họ tối đa chỉ thể xem như khá giả, cho con cảnh giàu như .

con gái từ nhỏ hiểu chuyện, độc lập còn tiết kiệm và tự , vẫn luôn là “Con nhà ” trong miệng hàng xóm.

Mọi phương diện như cách đời, tố chất, tính cách của con bé đều vấn đề gì.

Tương lai nhất định con bé sẽ sống .

Mẹ Trần tính toán trong lòng. Người vẫn bảo là học Mỹ Thuật tốn tiền, bây giờ con gái vẫn còn học phác họa nên tốn nhiều giấy, bút chì với tẩy thì vẫn , thấy chi tiêu nhiều quá.

Chờ đến lúc bắt đầu học màu nước thì tiền mua thuốc màu các thứ cần chi tiêu khác cũng sẽ nhiều hơn.

Con trong sổ tiết kiệm ở nhà tăng bao nhiêu, quy hoạch thật mới .

Phải cố hết sức để chu cấp cho con gái một cuộc sống khi con bé bước đời.

Trần Ngộ rõ suy nghĩ của lắm, cô lo bồn cây hổ bên bệ cửa sổ sẽ tưới nước úng mất, sống qua nổi đêm nay.

Bởi vì dựa việc tưới nước mà liên tục hóng chuyện.

Trần Ngộ vuốt vuốt sợi tóc ở đầu vai: “Mẹ, con đưa xuống lầu nhé.”

“Không cần cần.”

Mẹ Trần cầm theo túi nhỏ: “Con vẽ .”

“Thầy Triệu bây giờ thời gian học căn bản mà dài một chút thì tiến độ đó sẽ càng nhanh hơn. Nhiều thứ thầy hiểu, cũng giúp con cái gì, con chỉ thể tự cố gắng thôi. Có cái gì thì hỏi Tiểu Kha.”

Trần Ngộ: “Vâng.”

Lúc Trần xuống lầu thì gặp một cô bé ở hành lang tầng 3.

Vừa một cái là trẻ con nhà giàu, trông như công chúa nhỏ .

Mẹ Trần cũng nghĩ gì nhiều.

Giang Thu Thu vọt trong phòng vẽ ba: “Anh , lúc em lên lầu thì thấy một dì, giống chị Trần Ngộ……”

“Chị!”

Giang Thu Thu lao trong vòng tay Trần Ngộ mới cửa.

Trần Ngộ quen kiểu thiết như lắm, cô giơ tay lên buông xuống, trông vẻ ngại.

Giang Tùy liếc cô gái trong phút chốc, trách em gái nhà : “Giang Thu Thu.”

Khuôn mặt sáng lạn của Giang Thu Thu ngay lập tức ỉu xìu, môi bĩu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-38.html.]

Đột nhiên một bàn tay đặt lên đầu sờ sờ tóc của cô bé, cô bé ngẩn ngẩng đầu lên.

Đôi mắt của Trần Ngộ như nét : “Buộc tóc lắm.”

Giang Thu Thu hé miệng: “Thủy tinh đó, bling bling.” Đứa lớn và đứa nhỏ đều đáng yêu. Cảnh tượng ấm áp.

Giang Tùy liếc liếc, lưỡi đảo trong miệng phát tiếng “Chậc”. Cái thứ đồ chơi sáng lấp lánh thô tục chết, gì mà . “Wow.”

Tạ Tam Tư hehe: “Anh Tùy, Trần Ngộ từng với ?”

Giang Tùy kéo nhẹ băng dán ở khóe miệng, xàm, tối hôm qua như là con mèo quýt nhỏ chuyện .

Cười đến mức mắt cong lên.

Giang Tùy đôi mắt của cô gái.

Trần Ngộ như nhận điều gì, đón nhận tầm mắt của , dò hỏi: Hả?

Giang Tùy: Hả?

Trần Ngộ: Hả?

Giang Tùy: ……

Cô gái tinh ranh như thế, đúng là thiếu đòn mà.

Gần đây Giang Thu Thu vẫn luôn dính Trần Ngộ, ngoan ơi là ngoan.

Trần Ngộ hỏi cô bé về chuyện điện thoại.

Giang Thu Thu bóc kẹo sữa khỉ lông vàng, buột miệng : “Đổi ạ.”

Động tác thổi vụn tẩy của Trần Ngộ khựng , đầu: “Hỏng ?”

Giang Thu Thu ngậm kẹo, một bên quai hàm gồ lên một cục nho nhỏ: “À……do vấn đề về đường dây điện thoại, phức tạp lắm.”

Tròng mắt cô bé đảo đảo, nhanh trí: “Tuần nhà em lắp điện thoại khác, cái thì ở trong phòng em.”

Trần Ngộ thì nghĩ thầm, khó trách buổi sáng cô gọi thì nhận là Giang Tùy.

“Vậy cho chị điện thoại trong phòng của em ?” Trần Ngộ thấy cô bé thích kẹo khỉ lông vàng mà cô thích thì hảo cảm nháy mắt tăng vọt, theo bản năng.

Giang Thu Thu lập tức lắc đầu : “Không !”

Nói xong đôi mắt cô bé hoảng sợ né tránh.

Má ơi, phản ứng lớn, thế mà còn là đang chột .

Làm bây giờ, trai giúp , Tiểu Tạ cũng giúp , tự cứu lấy , mau nghĩ cách thuyết phục. Tay Trần Ngộ nắm lấy.

Đầu Giang Thu Thu cúi xuống, lắc lắc tay của chị gái: “Là thế , trong phòng em điện thoại.”

“Mẹ em em còn nhỏ, thể để máy con ở trong phòng em, sẽ dễ học tật .”

Rất xin .

“Cho nên chị ơi.”

Giang Thu Thu ngẩng mặt lên, chớp mắt: “Sau nếu chị tìm em thì gọi điện thoại ở trong phòng em nhé.”

Giang Tùy ở đằng thong thả dẫn đường: “Tạ Tam Tư, Thu Thu ăn cái gì nhỉ?”

Tạ Tam Tư tên ở góc trái bức tranh: “Hình như là bánh quẩy khoai tím thì .”

Ngòi bút của Giang Tùy chấm mảng tối của hình lăng trụ: “Mua cho nó.”

Tạ Tam Tư hóng hớt, mấy câu lúc nãy thấy, nháy mắt ái :

“Anh Tùy, khen thưởng đấy ?”

“Buồn miệng thôi.” Giang Tùy .

Loading...