KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 42
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:12:13
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Ngộ kể cho Lưu Kha tình hình đại khái, đó tới phòng vẽ bốn hỏi Phan Lâm Lâm vài câu tới phòng vẽ ba gọi Giang Tùy ngoài.
Chạy qua nhiều phòng như chỉ vì một vấn đề, tới lui cũng chỉ xoay quanh một điểm.
Trần Ngộ cố gắng hơn nữa thì cũng hết sức .
Giang Tùy tựa tường đá: “Cậu bày vẻ mặt gì thế?”
Trần Ngộ xổm cầu thang, đó trực tiếp bệt xuống, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi: “Không cho xem.”
Giang Tùy cúi đầu cô: “Vậy cho ai xem, ở đây ngoài chẳng lẽ còn ma?”
Trần Ngộ đau đầu: “Tạm thời đừng nữa.”
Giang Tùy chằm chằm cô một lúc: “Làm gì mà mệt như cún con thế, vội giải cứu thế giới ?”
Sắc mặt Trần Ngộ lạnh lùng: “Bảo đừng nữa mà vẫn .”
“Không thì ?” Giang Tùy đùa cợt một tiếng: “ mà lời như thì sẽ dọa sợ chứ?”
Trần Ngộ: “……”
Đâu chỉ dọa sợ, ngay cả da gà cũng nổi hết lên , cảm giác cực kỳ quái lạ.
Hiện tượng xảy tận mấy chỉ trong ngày hôm nay .
Trần Ngộ định nhắc nhở Giang Tùy nữa, cô xoa xoa mặt, vén cọng tóc dính bên má: “Chuyện lẽ do Phan Lâm Lâm .”
Giang Tùy dựa một điều mà Tạ Tam Tư ngóng , suy nghĩ một chút cũng đồng ý với ý kiến của cô, gật đầu : “Lát nữa sẽ gọi cho Kim Nguyên, bảo tan học thì kiểm tra ghi chép đăng ký tối hôm đó của tiệm net.”
Trần Ngộ duỗi thẳng đôi chân đau nhức của , đập đập vài cái mục đích: “Đừng lát nữa nữa, càng sớm càng .”
Đối với sự việc , lời bàn tán trong phòng vẽ hẳn là sẽ dừng trong thời gian ngắn.
Phòng vẽ hai, ba mươi , mỗi một miệng, một suy nghĩ, căn bản thể để ý hết, Trần Ngộ chỉ thể để ý đến những mà cô quan tâm.
Trần Ngộ thầm nghĩ, tuy chỉ cần thầy cô tin tưởng là đủ nhưng sự việc nhất định điều tra rõ ràng.
Tất cả đều ở trong cùng một phòng vẽ, còn sống cùng vài tháng nữa, nếu cho rõ ràng, thì vẽ cũng thoải mái.
–
Ánh sáng hành lang mờ ảo.
Giang Tùy xổm xuống, búng một cái khuôn mặt nghiêng trắng nõn của cô gái: “Bên .”
Trần Ngộ vô thức mặt về phía .
Giang Tùy mím đôi môi mỏng, cô hồi lâu thở dài: “Bạn Tiểu Trần, lo lắng quá .”
Trần Ngộ “Ừm” một tiếng: “Phải ha.”
Giang Tùy: “……”
“Có kết quả thì với .”
Trần Ngộ dậy, nghĩ tới điều gì đó đưa tay vỗ vỗ vai Giang Tùy: “Cậu vất vả .”
Giang Tùy ngơ ngác xổm hồi lâu, nheo nheo mắt “Ha” một tiếng.
Mẹ nó, cái vỗ cảm giác như em thế nhỉ?
–
Bên phía Trương Kim Nguyên kết quả, trực tiếp gọi điện đến nhà hàng nhà Giang Tùy.
“Anh Tùy, em từng đến phòng vẽ của nên cũng những ai, thì em từng cái tên một, thử xem?”
Giang Tùy cau mày: “Cậu chờ chút, bảo Tạ Tam Tư đến .”
“Hả?” Trương Kim Nguyên : “Anh Tùy, nhớ hết tên của những trong phòng vẽ ?”
Giang Tùy tựa lưng ghế, gỡ dây điện thoại đang thắt nút : “Vài chục cái tên, nhớ hết chẳng là chuyện bình thường ?”
Trương Kim Nguyên nên lời: “Anh Tùy, đến phòng vẽ đó …… thì cũng hai tuần đấy.”
“Thế thì , ai là ai thì liên quan gì đến .” Giang Tùy đồng ý: “Sau đợt tuyển sinh năm tới thì chừng đến tên còn chẳng gọi .”
Trương Kim Nguyên: “……”
Cậu tò mò hỏi: “Anh Tùy, ấn tượng với Trần Ngộ thế? Mất bao nhiêu ngày ?”
Giang Tùy hạ mắt xuống, hình ảnh dần hiện lên trong tâm trí.
Sáng hôm đó, một cô gái tới phòng vẽ, các trai liền bắt đầu sôi nổi thảo luận, con tim nhộn nhạo thôi.
Giang Tùy giá vẽ, cúi đầu quấn dây tai , lười biếng lên tiếng.
Cho đến khi hỏi cô gái tên gì, cô mới lạnh nhạt giới thiệu: “Chữ Trần gồm bộ Nhĩ và chữ Đông, Ngộ trong ngộ kiến.”
Ngộ kiến: tình cờ gặp gỡ, chủ đích
Anh trợn tròn mí mắt.
Tạ Tam Tư lắm mồm tai : “Ôi đệch, cô nhất định là cái xương sườn của . Đến tên của đứa trẻ em cũng nghĩ xong , tên là Nhi An.”
“Tùy Ngộ Nhi An.”
Giang Tùy khinh thường, ngốc nghếch.
Cứ thế mà nhớ thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-42.html.]
Chẳng mất đến vài ngày, chỉ một hai phút thôi.
Trương Kim Nguyên đợi mãi vẫn nhận phản hồi, còn tưởng điện thoại vấn đề, alo alo mấy : “Anh Tùy?”
Mạch suy nghĩ Giang Tùy Trương Kim Nguyên gọi lên, thả ống xuống gọi Tạ Tam Tư.
Một lúc , Tạ Tam Tư buông điện thoại xuống chạy về phòng riêng, tay nắm thành quyền, bẻ khớp ngón tay răng rắc: “Tìm tên tiểu nhân đó .”
Giang Tùy đang cắn hạt hướng dương: “Là ở phòng vẽ một?”
Tạ Tam Tư chút dám tin: “Anh Tùy, cô hả!”
“Không , ấn tượng.” Giang Tùy : “Phòng vẽ một sáu thì năm ở , một rời , chẳng là ép cô vị trí của đó ?”
Tạ Tam Tư hiểu “Cô ” mà Giang Tùy nhắc tới chính là Trần Ngộ, nghiến răng nghiến lợi.
“Chính là cô gái đó đó, bây giờ cô tới phòng vẽ hai.”
là xung đột về mặt lợi ích mà Phan Lâm Lâm .
Nếu khác vẽ hơn, cao hơn mấy điểm, vui thì cứ đối đầu trực tiếp , cứ dùng cái trò hề cỏn con , Tạ Tam Tư khinh thường nghĩ.
–
Giang Tùy để Trần Ngộ tự quyết định chuyện .
Sau khi Trần Ngộ là do ai thì cũng hề ngạc nhiên, đoán : “Người ?”
Giang Tùy xé một miếng mứt đan bì dài, hất cằm qua: “Bên đó, Tam Tư đang trông, mất cả nửa ngày mới bắt đấy.”
Trần Ngộ mấy bước liền dừng , đầu hỏi: “Cậu ăn tối ?”
Ngay lúc Giang Tùy định là thèm ăn, chỉ nếm thử một chút thì cô nhẹ giọng : “Trong balo của bánh rán, mua nhiều nên ăn hết, cần ?”
Anh Tùy ăn no : “…Cần.”
Trần Ngộ gật gật đầu ý là hiểu xoay bước về con hẻm bên .
Từ lưng truyền tới tiếng hô của trai: “Có chuyện gì thì gọi .”
Trần Ngộ vẫn tiếp tục bước , thể chuyện gì chứ, xảy , chỉ cần rõ ràng là .
Tạ Tam Tư bước tới nhỏ giọng : “Chị, Trương Phương Phương đó hung dữ, chị chú ý một chút.”
Trần Ngộ: “ cũng hung dữ.”
Tạ Tam Tư sững , bật , còn định gì nữa thì bỗng dưng cảm thấy phía lưng một ánh mắt đang b.ắ.n tới.
Cậu đầu, thấy ngay Tùy đang thẳng tới, nét mặt chút hòa nhã nào.
“Tam Tư, cái gì ?”
Tạ Tam Tư: “…….”
–
Trần Ngộ bước con hẻm nhỏ.
Trương Phương Phương lập tức cảnh giác lùi một bước: “ gì để cả.”
“ .” Trần Ngộ .
Trương Phương Phương bắt đầu lùi: “Bình thường Giang Tùy để ý tới bất kỳ cô gái nào, bây giờ bảo vệ , còn là một đôi , còn lừa ai nữa?”
Trần Ngộ cau mày, bình tĩnh : “Chỉ là bạn bè thôi.”
“Ha.” Trương Phương Phương mỉa mai: “Giữa nam và nữ với thể tình cảm bạn bè , Trần Ngộ, thật giả tạo.”
Trần Ngộ vô cảm qua.
Trương Phương Phương chợt thấy sợ hãi.
“ nhớ mỗi đến phòng vẽ một tìm Lưu Kha, đều chủ động bắt chuyện với , thậm chí còn khuấy động bầu khí để thu hút những chú ý đến.” Trần Ngộ : “ nghĩ là đến mức ghét .”
“ đấy, ghét .”
Cảm xúc của Trương Phương Phương chút kích động: “Tối hôm đó ở tiệm net, nhận nhưng giả vờ thấy, vốn là cũng cho ai , cũng loại như thế.”
Trần Ngộ tiếp: “ vẫn chuyện đó đấy thôi.”
Sắc mặt Trương Phương Phương cứng đờ.
Trần Ngộ tiến lên mấy bước đến gần cô : “Bởi vì cho rằng, nếu thì vẫn sẽ ở phòng vẽ một.”
Trương Phương Phương còn đường lùi nữa, lưng đụng bức tường đầy rêu đằng , cô hổ khó khăn mở miệng: “Còn ?”
“Hai điểm, chỉ hơn hai điểm, cho rằng thể vẽ hơn .”
Trần Ngộ mím mím môi: “Điểm là do Thầy Triệu chấm, ý kiến thì với thầy .”
“Để gì?” Lồng n.g.ự.c Trương Phương Phương vì phập phồng kịch liệt: “Xếp hạng dán lên , phòng vẽ cũng đổi, đều đang chằm chằm, nếu chẳng là cũng thể chuyển ?”
Trần Ngộ liếc , hiện giờ chẳng cũng ?
Trương Phương Phương như ánh mắt đó kích thích, cảm xúc của cô mất kiểm soát, giọng trở nên chói tai, nước mắt cũng rơi đầy mặt: “Ai cũng rằng những vẽ nhất đều ở phòng vẽ một, thầy Triệu cũng coi trọng nó, thầy xem tranh cho mỗi chúng , thường ở lâu để trò chuyện với chúng , kể cho chúng chuyện vẽ tranh lúc của thầy , thầy thể đến những phòng vẽ khác bao nhiêu ? Đãi ngộ kém hơn hẳn đúng ?”
Cô càng hăng hơn, cuối cùng trực tiếp kêu gào thảm thiết: “Từ lớp 11 bắt đầu học vẽ ở phòng vẽ của trường , thì lớp 12 mới bắt đầu học, vẽ như thế thì dựa mà chuyển .…….”
Trần Ngộ ngắt lời cô : “Vậy thì giành .”
Trương Phương Phương ngay lập tức ngừng , mặt đều là vẻ kinh ngạc.
“Theo những gì thì phần tiếp theo là mô phỏng nhóm khối hình học, chắc là sẽ mất một ngày, đó là phác họa khối hình học, cũng là một ngày, tiếp theo là một tuần tĩnh vật, một tuần thạch cao, đến kỳ thi, đó vị trí trong phòng vẽ sẽ điều chỉnh .”
Trần Ngộ : “Tổng cộng là mười sáu ngày, nhanh, tới mà giành , bản lĩnh thì cứ giành.”