KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 46
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:12:19
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Thu Thu đang trốn trong vườn hoa nhỏ nhăn nhăn mũi: “Anh trai em thật giống con ch.ó lớn.”
Tạ Tam Tư bình tĩnh, gần đây Tùy đúng là chó.
“Lát nữa là Nhất Phàm và Kim Nguyên đến .” Giang Thu Thu :
“Chúng cổng đón họ , thuận tiện hít thở khí luôn.”
Tạ Tam Tư ừ ừ đồng ý, khó hiểu hỏi : “Thu Thu, những năm sinh nhật em chẳng đều tổ chức tiệc ? Sao năm nay tổ chức ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Thu Thu nghiêm túc: “Tiệc thì năm nào cũng thể tổ chức, riêng năm nay thì , nhân vật chính em mà là trai và chị dâu tương lai của em.”
Tạ Tam Tư kéo kéo khóe miệng: “Bố em phản đối ?”
“Em là em vì hạnh phúc của trai, bố em ý kiến gì.”
Giang Thu Thu nhún vai như một lớn nhỏ: “Ông cũng hi vọng một thể quản trai em, nhất là đóng gói đưa luôn.”
Tạ Tam Tư: “……”
Xuyên qua khu vườn nhỏ, Tạ Tam Tư vấn đề hỏi: “Vậy tại trực tiếp đưa về nhà em.”
“Khi Trần Ngộ đến thì đưa cô phòng trai em, xem nơi sống, tiếp xúc với một nơi cá nhân riêng tư, đó gọi chào mừng đến với thế giới của , cơ hội tuyệt vời bao, cực hiếm .”
Giang Thu Thu chắp hai tay nhỏ lưng, lắc đầu ảo não: “Không , nếu đến nhà em thì chị sẽ đồng ý .”
Tạ Tam Tư khiêm tốn hỏi: “Nói là ?”
Giang Thu Thu chê ngốc: “Bởi vì con gái sẽ tùy tiện đến nhà con trai .”
Tạ Tam Tư hiểu: “Chẳng còn em nữa ? Đâu chỉ một trai em.”
“Vậy cũng .” Giang Thu Thu : “Xét theo tình hình hiện tại, nếu chị đến nhà em thì sẽ tự nhiên, sẽ e dè, ở bên ngoài thì thoải mái hơn nhiều.”
“Vốn là em đến nhà hàng, nhưng em vẫn thấy Cầm Viên là thích hợp nhất, là tứ hợp viện, cảnh quan , khí trong lành, quan trọng nhất là rộng rãi sáng sủa, khiến thấy tự do thoải mái.”
Tạ Tam Tư đột nhiên giác ngộ: “Hóa là thế.”
“Thu Thu .” Cậu kéo b.í.m tóc của cô bé: “Em học mấy cái ở ?”
Vẻ mặt Giang Thu Thu kỳ quái: “Cái còn học ?”
Tạ Tam Tư một đứa bé tám tuổi tra tấn đến mức ói máu.
“Anh trai nấu món ngon cho em, chị nhất định sẽ giúp , thì hai họ cơ hội ở riêng với , chúng nhất định ở ngoài lâu một chút, thể chơi bowling ở tầng……”
Giang Thu Thu ríu ríu rít, trai cô bé hăng hái phấn đấu thì chỉ thể dựa cố gắng phần đấu của cô bé thôi: “Anh Tiểu Tạ, nhanh lên nhanh lên.”
Tạ Tam Tư nhanh chóng bắt kịp đồng đội nhỏ nhiều ý tưởng .
–
Trong phòng bếp.
Trần Ngộ quanh một vòng, diện tích rộng rãi, khí ngập tràn hương thơm quyến rũ, nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn sẵn, chỉ còn bước nấu nướng cuối cùng.
Cô trai đang bên thùng rác gọt củ sen: “Cậu định gì ?”
Giang Tùy đang giằng co với củ sen: “Củ sen nhồi thịt.”
Trần Ngộ lời , trong giọng lộ một chút nghi ngờ: “Cậu ?”
“Bỏ chữ ‘Không’ …”
Giang Tùy đang thì củ sen vui vẻ tuột khỏi tay nhảy xuống đất, lăn vài vòng mà còn vỡ một mảng lớn.
Ánh mắt Trần Ngộ phức tạp: “ thấy chữ ‘Không’ nên bỏ ”
Giang Tùy: “……”
Củ sen Giang Tùy cắt thành hình dáng cực kỳ xí, là giận ai mà khi chặt củ sen, thớt liên tục phát tiếng cạch cạch cạch, ai cũng đều kinh hãi.
Trần Ngộ ở bên cạnh quan sát, cũng ngoài.
Khi đến một nơi xa lạ, theo bản năng con sẽ ở cùng những quen, như sẽ cảm giác an .
“Giúp .” Giang Tùy đặt hai miếng củ sen nối liền lên đĩa: “Nhân thịt vẫn thêm gia vị, giúp .”
Trần Ngộ đút tay túi áo khoác, thật sự rút tay chút nào.
Giang Tùy nghĩ cũng nghĩ mà bật hai chữ: “Tổ tông.”
Một sự im lặng đáng sợ lan tỏa trong phòng bếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-46.html.]
Vẻ mặt Trần Ngộ khó thể diễn tả thành lời: “Sao thể miệng chứ?”
Lúc Giang Tùy giữ sắc mặt nữa , lỗ tai nóng bừng, vẻ mặt ủ rũ gầm gừ: “Mau lên ?”
Trần Ngộ phát cáu: “Vậy xin .”
Nói xong ánh mắt Trần Ngộ mới hiện lên vẻ kỳ quái, cô đang cái gì ?
Tật mà cũng thể lây ?
Khi Trần Ngộ đang xử lý tình tiết nhỏ nên xảy thì thấy “Bang” một tiếng.
Giang Tùy ném đũa lên mặt bàn, sải bước đến gần cô gái chống hai tay lên mép bàn, nghiêng tới, mắt nheo , như như cô.
“Bạn Tiểu Trần, từng cầu xin ai bao giờ, chắc là trở thành sự tồn tại đặc biệt như ở đây ?”
Trần Ngộ nhốt trong một gian chật hẹp, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng của trai, ánh mắt sâu thẳm, hương thơm quần áo của cứ quanh quẩn chóp mũi cô, khi cô hít thở thì mùi hương lập tức tràn ngập khoang phổi.
Cô ngơ ngác đó.
Khoảng cách khiến cô thấy khó chịu, cũng khó thể quen , thở và nhịp tim đều biến hóa, thậm chí còn tín hiệu cảnh báo nguy hiểm đang vang vọng trong tâm trí cô.
Không , cô .
Giang Tùy hít sâu một , thẳng dậy: “Thế thì .”
Mơ hồ tiếng nghiến răng nghiến lợi.
–
Nhiệt độ trong phòng bếp hiểu giảm mạnh, tốc độ hạ nhiệt cực kỳ đáng sợ, giống như đang ở giữa mùa đông lạnh giá.
Mãi đến khi Trần Ngộ giúp Giang Tùy trộn nhân thịt và trộn bột thì khí lạnh mới tiêu tan.
Tầm mắt Giang Tùy ngừng về phía cô gái.
Làm gì cũng đều trình tự, chậm cũng nhanh, tuổi còn nhỏ nhưng tâm thái thì vững.
Trần Ngộ đầu .
Giang Tùy thản nhiên như sang chỗ khác, trong đầu là cảnh tượng cô rũ mắt khuấy bột.
Mẹ nó thế mà chút hiền thục, yếu hầu Giang Tùy khẽ động.
Nghĩ tới việc cô , cụp mắt xuống, đệch.
–
Khi chiên củ sen nhồi thịt, Giang Tùy màu quá lố nên quên bọc bột cho những miếng củ sen.
Trần Ngộ nhắc nhở , còn già mồm : “ .”
Cuối cùng còn thêm một câu: “Cậu đừng chuyện nữa, ảnh hưởng đến sự phát huy của .”
Trần Ngộ mở miệng chuyện nữa, chỉ cảm thấy tiếc những miếng củ sen và nhân thịt đó, lãng phí sẽ trời phạt, cô liếc chảo dầu: “Mở lửa lớn như thế sẽ b.ắ.n dầu đấy.”
“Không , b.ắ.n .”
Giang Tùy uể oải xong thì bình tĩnh thả những miếng củ sen , giống như ném một quả b.o.m chảo dầu , dầu lập tức b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Một trận nhốn nháo rối loạn.
Trần Ngộ tắt lửa giữa những tiếng mắng chửi của Giang Tùy, mở vòi nước đẩy bàn tay bỏng của , đó mở tủ lạnh tìm nước đá.
“Đệch.”
Giang Tùy mu bàn tay đỏ bừng của , sắc mặt tái xanh: “Đệch……”
Trần Ngộ lấy mấy túi nước đá qua, nhét nút bịt chậu rửa , chờ đến khi nước gần đầy thì mới ném túi nước đá .
“Lạnh quá.” Giang Tùy thả tay rút ngay.
Vẻ mặt Trần Ngộ biểu hiện gì: “Ngâm .”
Giang Tùy cảm giác như những ngón tay sắp đông cứng , cái lạnh ngừng thấm da thịt, rùng : “Không cần nữa nhỉ.”
Trần Ngộ bàn tay ướt đẫm nước của , cau mày, lạnh lùng : “Tùy .”
Cô mới một bước thì một đôi giày thể thao màu đen chặn , tiếng thở dài mang đôi phần ấm ức của trai.
“ bỏng mà còn nữa.”