KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 49
Cập nhật lúc: 2024-12-15 10:12:24
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau tĩnh vật thì chân dung thạch cao là bộ môn đồn đại là cực kỳ đáng sợ.
Thường thì buổi trưa, khi về ăn cơm xong thì Trần Ngộ sẽ chợp mắt một lát, buổi tối ăn cơm ở gần phòng vẽ. Sau khi bắt đầu học về chân dung thạch cao thì cô về nhà ăn trưa nữa, chỉ tùy tiện ăn chút gì đó tiếp tục vẽ trong thời gian nghỉ trưa còn .
Về cơ bản thì là đến phòng vẽ lúc năm, sáu giờ sáng mỗi ngày và về nhà mười hai giờ đêm.
Không chỉ Trần Ngộ, vài khác trong phòng vẽ cũng như .
Trương Phương Phương thậm chí còn hạ đường huyết, giây cô vẫn đang mà ngay giây ngã thằng xuống đất, phát tiếng “Phịch” lớn.
Mọi đều choáng váng.
Triệu Thành Phong bế cô lên căn phòng nhỏ gác mái và đặt xuống.
Cả sảnh trở nên ồn ào, đều sợ hãi nhao nhao bàn tán.
“Làm giật cả .”
“Đây là gì chứ, tập huấn chỉ mới bắt đầu mà, tố chất tâm lý kém quá.”
“ thể hiểu , khi rời khỏi phòng vẽ một thì hẳn là sẽ cảm thấy mất mặt, kỳ thi .”
“Đối với chân dung thạch cao thì ban ngày phác thảo ở sảnh lớn, buổi tối mỗi sẽ về phòng vẽ nhỏ để mô phỏng, thì ban ngày chú ý một chút là thể ai vẽ như thế nào, đẩy cô cũng cố gắng và tiến bộ nhiều, thể hoảng ư?”
“Vậy nếu như …….”
“Chắc chắn , tâm lý là cực kỳ quan trọng, một khi suy sụp thì sẽ thể bình tĩnh vẽ nữa, cứ nghĩ đến những thứ vô nghĩa, chậc chậc, thấy cô vẽ còn bằng lúc vẽ lập thể, tiến bộ mà còn thụt lùi.”
“Cho nên cuộc đời mười phần thì chín phần như ý, nghĩ thông một chút, sống thế nào mà chẳng qua một ngày.”
“ , mấy vẽ , đa đều là nửa sống nửa chết, vẽ thì thôi, nhất từ đếm lên , sợ ?”
“.……”
–
Trần Ngộ rửa tay trong phòng vệ sinh, còn đang hoảng hồn về việc Trương Phương Phương đột nhiên ngã xuống: “Tiểu Kha, nhất định ăn sáng đấy.”
Lưu Kha thường xuyên bỏ bữa sáng ậm ờ đáp .
Trần Ngộ cô .
“Ăn ăn ăn.” Lưu Kha bất đắc dĩ : “Mẹ tớ còn quản tớ, chỉ thôi.”
Trần Ngộ dùng ngón tay ấn vòi nước, để nước rửa sạch bột than chì bám quanh kẽ móng tay: “Tìm thời gian đến nhà chơi nhé?”
Lưu Kha chuyện nữa.
Trần Ngộ thản nhiên hỏi: “Bố cãi ?”
Lưu Kha hứng một ít nước trong tay, túm lấy đuôi tóc dài, vuốt vuốt mấy sợi tóc xoăn: “Ngày nào tớ cũng sớm về muộn, .”
Trần Ngộ hạ mắt xuống dòng nước chảy qua kẽ ngón tay, tình hình nhà Tiểu Kha khá đặc biệt, gia đình vẫn ở riêng, bác cả và bác hai đều sống cùng với bọn họ nên nhiều .
Nghỉ hè cô sinh thêm một đứa em trai, do lớn tuổi mới con trai nên cả gia đình đều xoay quanh em trai.
Vậy nên cô thể vẽ ở nhà , ở đó quá ồn.
Việc thêm một đứa con trong gia đình đơn giản như là thêm một món đồ nội thất, càng nhiều những bất ngờ khiến họ trở tay kịp.
Trần Ngộ nhớ tới vấn đề Lưu Kha hỏi cô , về việc yêu đương trong thời cấp ba, về hôn nhân, dự cảm khi đó nữa xuất hiện.
Cô đưa tay lấy xà phòng vỗ nhẹ lên tay : “Bố tớ thường xuyên cãi .”
“Rất mà, răng môi còn va lộp cộp.” Lưu Kha : “Huống hồ gì họ còn là hai quan hệ huyết thống.”
Trần Ngộ: “……”
Lưu Kha vén đuôi tóc dài lưng, vòng tay qua vai cô: “A Ngộ, tranh tượng thạch cao của hơn của tớ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-49.html.]
“Làm gì .” Trần Ngộ đồng ý.
“Tớ chuyện với lão Triệu , thầy rằng tranh của tớ mượt mà định, kỹ thuật, tỷ lệ kết cấu hình thức đều vấn đề, chỉ là cứng nhắc và gò bó.” Lưu Kha : “Giống như nhốt trong một cái hộp, thể thoát .”
Cô bay, nhưng thể bay , thử cách nhưng vẫn tác dụng, hiện tại cô đang ngõ cụt.
Tiến bộ quá sớm, đó cũng gì.
Chỉ thể cầu nguyện khi vẽ chân dung sẽ đổi.
Lưu Kha cảm thấy chút thần kỳ, tính cách của vẽ thật sự liên quan gì đến phong cách hội họa, cô là một để ý chuyện vặt vãnh nhưng phong cách hội họa của cô cực kỳ tỉ mỉ.
Còn A Ngộ nhà cô thì tính tình nhạt như nước lọc, nhưng phong cách hội họa già dặn, thô ráp, đường nét sắc sảo.
“Cậu khác hẳn, bay bổng.” Lưu Kha .
Trần Ngộ thở dài: “ tớ thể thu .”
“Không .” Lưu Kha : “Cất cánh chút khó khăn, nhưng khi thu thì tương đối dễ dàng, giai đoạn sẽ vấn đề gì .”
Sau cùng cảm khái: “Hai chúng kết hợp đúng là sự kết hợp mỹ.”
Khi Trần Ngộ những điều cô , mắt cô như hiện lên từng bức tranh của Giang Tùy, phóng khoáng tinh tế, chẳng chính là sự kết hợp giữa hai các cô .
Về phương diện hội họa, lĩnh hội và đột phá là chuyện thình lình, lĩnh hội là lĩnh hội ngay, đó là thứ chỉ thể gặp chứ thể tìm kiếm .
Trước khi lĩnh hội thì chỉ thể tiếp tục vẽ thật nhiều.
–
Trần Ngộ sảnh lớn, cầm bình giữ nhiệt đến bên cửa sổ, đổ một nắp nước ngoài đặt lên bậu cửa sổ cho nguội bớt, đồng thời thực hiện một bài tập mắt cơ bản.
Vẽ mười mấy tiếng mỗi ngày, màu sắc đều chỉ đen trắng xám, sắc màu, mắt thật sự mỏi, cảm giác như sắp đeo kính .
Chậu cây hổ bậu cửa sổ hề c.h.ế.t vì úng nước, vẫn đang phát triển mạnh mẽ.
Trần Ngộ đưa tay , dùng đầu ngón tay chạm lá, lá cây từ từ cụp từng chút một.
Tựa như một cô gái e thẹn nhút nhát.
“Trêu cỏ ?” Một giọng vang lên từ phía .
Trần Ngộ đầu : “Vui mà.”
Giang Tùy cao giọng “Ồ” lên một tiếng: “ thấy cũng vui đấy, thể trêu ?”
Trần Ngộ: “……”
Tay Giang Tùy đè lên bậu cửa sổ, nghiêng về phía : “Nào, với một cái .”
Có trong sảnh lớn qua.
Trần Ngộ bắt ý trêu chọc trong mắt trai, cô khẽ cau mày, trầm giọng cảnh cáo: “Đừng gây chuyện.”
Giang Tùy thờ ơ liếc quanh sảnh lớn, những ánh mắt đó lập tức biến mất.
Anh lắc nhẹ sợi lắc bạc cổ tay, cảm nhận ánh mắt của cô gái, giơ tay đến mặt cô.
Trần Ngộ ngả về phía : “Làm gì thế?”
Giang Tùy khẽ nhướng mày: “Không xem ?”
Thế là Trần Ngộ tùy ý liếc một chút: “Được , xem xong .”
Một sợi lắc cổ điển, nhiều tuổi , ánh sáng của nó chứa đầy dấu vết của thời gian.
Hơn nữa……
Giống như của nữ .
Trần Ngộ ý định chạm đồ cá nhân riêng tư của .