KHÔNG MUỐN CHỈ LÀ BẠN THÂN - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-12-13 00:22:05
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Tam Tư thấy Tùy gì đó bất thường nhưng cụ thể là bất thường ở chỗ nào. Cậu gì cũng dám hỏi gì.
Giang Tùy đang vẽ tranh.
Tạ Tam Tư liếc qua hình ảnh giấy vẽ, thôi: “Anh Tùy……”
Giang Tùy lười nhác vung bút chì 6b: “Táo bón thì xổm.”
Mạch suy nghĩ của Tạ Tam Tư kéo : “Không thể nào, càng xổm thì càng táo bón, còn trĩ đó.”
“Phì.”
Hội em bên trái nhịn phì .
Tạ Tam Tư giận đùng đùng gào lên: “Cười con khỉ!”
Phía bên lối ,Trần Ngộ – cũng ở tận trong cùng giống Giang Tùy, đang lưng vẽ tranh cũng đầu .
Tạ Tam Tư hổ đến đỏ cả mặt, lời nịnh bợ há miệng là ngay: “Chị Trần Ngộ, hình cầu của chị vẽ thật.”
Trần Ngộ còn phản ứng , Giang Tùy dừng bút hỏi: “Cậu gọi là gì?”
Tạ Tam Tư gãi đầu: “Là chị đó.”
“Em gọi sai ?” Cậu nhỏ giọng : “Lẽ nào bây giờ em bắt đầu gọi là chị dâu……”
Giang Tùy đá một cước chân ghế dựa của .
Tạ Tam Tư bật dậy từ ghế dựa, khoa trương la lối om sòm: “Cứu mạng! Chị ơi cứu em!”
Động tĩnh ở đây gọi chị Trần Ngộ của tới cứu mà gọi thầy Triệu của .
–
Triệu Thành Phong hỏi Tạ Tam Tư sang phòng bên cạnh .
Tạ Tam Tư ngứa đòn : “Sao thể hổ , em thấy nền tảng của em vững lắm, còn nhiều gian để cải thiện. Bây giờ mà để em sang phòng vẽ hai thì chắc em thích ứng .”
Triệu Thành Phong: “Thế ?”
Tạ Tam Tư: “Vâng ạ.”
Triệu Thành Phong ở cửa, gương mặt nghiêm nghị.
Tạ Tam Tư sững sờ, mặt như đưa đám cầu xin: “Thầy Triệu ơi, thầy đừng ném em sang phòng vẽ bốn mà. Em thích ở đây, em .”
Nói xong còn nặn hai giọt nước mắt cá sấu, trông hình dáng. Triệu Thành Phong nhắm mắt ngơ xua tay, lên tiếng nữa.
“Tất cả các em học sinh lớp 12 khi phòng vẽ đều trải qua một bài kiểm tra tập thể, từ đó dựa thành tích để xếp hạng. Điểm nhất thì phòng một, tiếp đến là phòng hai và ba, những em còn sẽ phân đến phòng bốn. Có bạn trong các em đến muộn mấy ngày nên lỡ bài kiểm tra, tạm thời ở đây.”
Tầm mắt thầy đảo qua Trần Ngộ đang trong góc .
“Có em phân phòng vẽ dựa thành tích, nhưng đó bắt đầu lơ là, lãng phí thời gian. Thầy đề nghị các em sang phòng bốn xem xem các bạn khác thái độ thế nào, là đuổi kịp các em .”
Tầm mắt thầy đảo qua Giang Tùy, Tạ Tam Tư.
Người thứ nhất thì đang nhạc vẽ tranh, chân đánh nhịp theo tiếng nhạc. Người thứ hai thì hai mắt đần sang.
Thái dương của Triệu Thành Phong nhảy thình thịch: “Sau khi xong phối cảnh sẽ là sáng tối, khi học xong hai bài thì sẽ bài kiểm tra phân phòng vẽ nữa. Các em chuyển phòng vẽ , chuyển thì tự mà suy nghĩ cho kỹ!”
Vừa xong thầy chuẩn rời thì tình cờ lướt qua bức tranh giá vẽ trong góc trái. Thầy dừng chân, điều chỉnh phương hướng, phòng vẽ.
Giang Tùy đang đắm chìm trong thế giới của thì đột nhiên chân đá một cái.
Trước khi nổi giận, Tạ Tam Tư sức nháy mắt liên hồi. Giang Tùy tháo tai xuống.
Triệu Thành Phong bức tranh của một lúc: “Tranh vẽ tệ.” “ mà,”
Triệu Thành Phong : “Nếu hôm nay bài kiểm tra thì em chỉ thể 0 điểm.”
Giang Tùy quan tâm.
Triệu Thành Phong thái độ của , lập tức tức giận, chen khe hở giữa hai giá vẽ, vỗ mạnh hình chụp lập thể dán tường.
“Thầy bảo em vẽ mô phỏng theo cái , em đang vẽ cái gì ?” Giang Tùy vẽ bánh bao.
Trong phòng vẽ ngoại trừ Phan Lâm Lâm xin nghỉ thì năm bản vẽ, bốn bản vẽ hình lập thể phối cảnh y hệt , bản vẽ còn là vẽ một lồng bánh bao, một một cõi.
–
Không khí như đông đặc .
Trần Ngộ nghiêng đầu, tầm mắt qua thầy Triệu dừng bức tranh của Giang Tùy, đang nghĩ gì.
Hai nam sinh khác cũng tới xem, mỗi một suy nghĩ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/khong-muon-chi-la-ban-than/chuong-5.html.]
Tạ Tam Tư thể hiểu nổi diễn biến thần kỳ . Thầy Triệu bình thường quan tâm Tùy, tự nhiên hôm nay quan tâm?
Triệu Thành Phong nguyên nhân.
Thông thường học sinh đụng đến cọ vẽ, để giấy vẽ trống trơn, nếu vẽ thì vẽ như bùa hoặc các đường nét như nước và cỏ đan xen . Hôm nay đột nhiên vẽ một thứ gì đó, hơn nữa chỉnh.
Bất kể là hình dáng, cấu trúc, phối cảnh là sáng tối mới học đều xử lý đến nơi đến chốn.
Dứt khoát mạnh mẽ mà mất sự mềm mại tinh tế trong từng chi tiết.
Giang Tùy vẽ cũng là nguyên nhân cả đấy. Hồi nhỏ thích vẽ tranh, cũng tham gia vài cuộc thi và đều đoạt giải. Mẹ mời giáo viên cho , còn đặt kỳ vọng lớn.
Họ hàng trong gia đình đều gọi là nhà nghệ sĩ nhỏ.
Áp lực cộng thêm tuổi nổi loạn, tâm trạng tiêu cực kịp thời giải phóng ảnh hưởng đến việc vẽ tranh. Cũng bắt đầu từ lúc nào mà đột nhiên vẽ tệ.
Bây giờ nhiều khi Giang Tùy vẽ nhưng vẽ gì, chỉ thể vẽ những thứ thích.
Ví dụ như là bánh bao súp, giày thể thao, mp3, tai , băng cát sét các thứ.
Càng thích thì cảm xúc đưa càng sâu sắc, vẽ sẽ càng , cả quá trình lưu loát như nước chảy mây trôi.
Bánh bao súp buổi sáng cho một cảm xúc mãnh liệt từng , giống như một nhóc đầu nếm vị tình yêu, đến giờ vẫn còn lưu luyến dư vị.
Cho nên vẽ vì rảnh rỗi mà vẻ.
–
Triệu Thành Phong thể đổi những học sinh lười biếng đành trầm mặc rời .
Giang Tùy dậy ngoài rửa tay thì phát hiện cô gái đang bức ế ố ố
tranh của . Anh nghĩ đến bánh bao cô đưa mà nuốt nuốt nước bọt. “Đừng nữa, giống mấy thì cũng mùi vị.”
Trần Ngộ di chuyển tầm mắt khỏi bức tranh, cô dùng ánh mắt “Cậu cho rằng là , chỉ mỗi ăn ”. Cô xoay , đột ngột lên tiếng: “Cậu qua đây.”
Giang Tùy ngẩn , nhếch miệng: “Hả?”
Trần Ngộ : “Lại đây.”
Dưới ánh chăm chú của 3 đôi mắt, Giang Tùy sải đôi chân dài sang chỗ cô.
Trong phòng vẽ tranh vang lên tiếng hít thở sâu.
Giang Tùy kéo cái ghế trống bên cạnh cô, uể oải xuống: “Nói , chuyện gì.”
Trần Ngộ vân vê cục tẩy mềm trong tay: “Đường giao giữa sáng và tối của bánh bao vẽ dễ chịu, đang tới sự chuyển tiếp.”
Giang Tùy đầu ngón tay phấn hồng của cô đang ấn cục tẩy.
Trần Ngộ xé một phần nhỏ của cục tẩy xuống chà xát viên tròn: “Cậu vẽ như thế nào?”
Giang Tùy tựa lưng ghế: “Cảm giác.”
Khóe môi Trần Ngộ mím . Lúc Lưu Kha chỉ cho cô cách sắp xếp đường nét cũng qua những lời như , hiện giai đoạn cô cũng hiểu .
“Vậy mua sách tham khảo nào?”
Giang Tùy ông đây mà cần sách tham khảo, lời đến bên miệng liếc thấy ánh mắt bình tĩnh nghiêm túc của cô gái, vô thức đổi cách : “Không bắt đầu học sáng tối , gấp cái gì.”
Trần Ngộ vẫn : “Hỏi thôi.”
Giang Tùy gãi lông mày: “Không sách tham khảo.”
Trần Ngộ im lặng.
Giang Tùy quét mắt qua bức tranh của cô: “Phối cảnh đều đúng cả, đường nét xem như cũng gọn gàng lực.”
Trần Ngộ rũ mắt gì.
Giang Tùy hiểu gắt gỏng: “Được , mới vẽ bao lâu , bây giờ vẽ nhất phòng vẽ ba là , tiến bộ nhất cũng là , khá lắm .”
Hồn nhiên gì mà động viên , dù rằng vụng về gượng gạo.
Trần Ngộ mặt sang.
Giang Tùy từ trong ánh mắt ngạc nhiên của cô hiểu gì, vẻ mặt đổi, như một độc giả già hung dữ trợn mắt : “Nhìn ông đây gì, bức tranh của .”
Trần Ngộ thu hồi tầm , nhẹ giọng : “ thích cách vẽ của .” Giang Tùy khẽ ngạc nhiên, nhíu mày chút nghĩ ngợi.
Không ngờ Bé Tóc Vàng là một cô bé trung thực, gì nấy. Điểm , già mồm cãi láo.
Trong lòng Giang Tùy thình lình nảy một ý tưởng quá giống với tác phong thường ngày của , là dạy cô vẽ để đổi lấy bánh bao ăn?
Sau đó mặt lạnh, lạnh đến mức tê liệt. Chính cũng bao giờ mới tìm khí chất và đam mê của . Không đột phá , con nó chứ là con gà mờ, dạy cái gì.
Trong đầu Giang Tùy còn đang nghĩ lung tung thì bên tai vang lên tiếng của cô gái: “Giang Tùy.”